Trước lúc rời khỏi viện điều dưỡng, Chung Độ đăng ký thông tin cá nhân, ứng phí vài năm rồi nhắn viện sau này hễ có vấn đề gì phát sinh có thể liên hệ anh.
Tiểu Đoạn nhận thấy cảm xúc ủ dột và không đành lòng của Chung Độ, trước lúc ra về còn trấn an hai người: “Xác suất di truyền của bệnh rất thấp, anh đừng quá lo lắng.”
Tiếng nguyền rủa đến khàn giọng của Lâm Tố Thái khiến cô cũng phải khiếp vía, phần nào lý giải được cảm xúc của Chung Độ là con ruột.
Anh gật khẽ, trên gương mặt không có biểu cảm gì.
Lúc về Trì Viễn Sơn là người lái xe, Chung Độ ngồi bên ghế phụ an ủi y: “Em đừng bận lòng những lời điên loạn đó. Lần tới đến gặp nhà tâm lý Ôn anh sẽ hỏi.”
Trì Viễn Sơn nghe vậy cầm vô lăng cười: “Đáng ra phải là em an ủi anh chứ, anh lại đi dỗ ngược lại em thì trông em vô dụng quá à anh.”
“Thế à?” Chung Độ nhướng mi, nhắm mắt ngả người về sau: “Vậy em an ủi anh đi, anh nghe.”
Trì Viễn Sơn cười cười, vài giây sau chợt thở dài: “Nói ra cũng chẳng biết là an ủi anh hay an ủi chính em. Thôi bỏ đi, mình cứ hướng về phía trước. Chung Miện hay Lâm Tố Thái cũng vậy, họ chỉ là những cái cây ven đường mà chúng ta bỏ lại xa tít sau lưng mình thôi. Còn trước mắt mình có ánh dương và hoàng hôn, có sân vườn và bạn bè của hai ta, mai này là khoảnh sân đây hoa và một chú cún đáng yêu nữa.”
Y nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua/43927/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.