Bắc Thành.
Màn mưa đêm hè bao trùm mặt đất, Hạ Vãn Chi vội vàng nép dưới mái hiên sửa lại quần áo đã thấm nửa, gió cuốn theo những hạt mưa táp vào mặt cô.
Ánh đèn trên đầu chập chờn, thỉnh thoảng phát ra tiếng “xẹt xẹt”, trông có vẻ kỳ quái. Hạ Vãn Chi ôm chặt một bức tranh, tiếp tục gọi vào số điện thoại không người nghe máy.
Khoảnh khắc sấm sét rạch ngang bầu trời, cuộc gọi đi cuối cùng cũng có người trả lời, nhưng cô sợ đến mức run rẩy, lỡ tay cúp máy cuộc gọi vừa được đối phương nhấc lên.
Sững sờ nhìn màn hình điện thoại, Hạ Vãn Chi không gọi lại, đối phương cũng không gọi lại cho cô.
Bóng đêm khiến nỗi sợ hãi của con người bị phóng đại vô hạn, Hạ Vãn Chi dựa vào tường, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, một luồng hơi lạnh lập tức ập đến.
Mưa càng lúc càng lớn, xung quanh vang lên tiếng chó sủa inh ỏi, đầu kia con hẻm truyền đến một tiếng r/ên rỉ đau đớn kỳ quái, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Giọng đàn ông.
Không chỉ một người.
Hạ Vãn Chi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cảnh tượng cách đó không xa tuy có chút mơ hồ, nhưng vẫn đập thẳng vào mắt cô.
Xong rồi.
Là hiện trường vụ án.
Tim Hạ Vãn Chi thót lại, cô từ từ nín thở.
Trong góc tối, một người đàn ông che một chiếc ô quay lưng về phía cô, rõ ràng không nhìn thấy mặt nhưng vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người anh ta.
Đuôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2852378/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.