Ngày hôm sau trời vẫn chưa hửng nắng, Hạ Vãn Chi mở cửa sổ hít thở không khí trong lành đồng thời hắt hơi liền mấy cái.
Cô là trẻ sinh non, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, sức đề kháng kém, bệnh gì cũng tìm đến.
Trước kia mỗi khi cảm cúm, ông Hạ và bà Rose đều ở bên cạnh cô.
Còn bây giờ…cô chỉ còn một mình.
Một tháng trước, ông ngoại ở Anh xa xôi cử người đến đón cả nhà cô sang Anh nhưng Hạ Vãn Chi nhất quyết không đi.
Đi rồi thì phải hủy hôn với Chu Dục.
Đồng thời phải từ bỏ phòng làm việc ở đây.
Cô và Chu Dục mới đính hôn không lâu, phòng làm việc cũng vừa đi vào quỹ đạo, cô không nỡ từ bỏ những thứ này.
Chính vì cô không đi nên ông ngoại vô cùng tức giận, không chỉ khóa thẻ của cô mà còn không chịu giúp nhà họ Hạ trả nợ.
Như vậy, ông Hạ và bà Rose không thể về nước, cô cũng đối mặt với vô vàn khó khăn.
Ông ngoại của cô rõ ràng là đang ép cô.
Không chỉ vậy, ông Hạ và bà Rose cũng bị thuyết phục đứng về phía ông ngoại, đến nỗi đã lâu như vậy cũng không liên lạc với cô.
Đến mức cả Bắc Thành đều đồn rằng, họ đã bỏ rơi con gái trốn ra nước ngoài lánh nạn.
“Vãn Chi, chuẩn bị ra ngoài thôi.” Chu Dục gõ nhẹ cửa, khi thấy Hạ Vãn Chi trong bộ trang phục trang trọng, lịch sự, ánh mắt anh ta ánh lên ý cười, “Rất đẹp.”
Bố Chu và mẹ Chu đã đợi ở dưới lầu, Hạ Vãn Chi mỉm cười chào họ: “Chào buổi sáng bác trai, bác gái.”
Mẹ Chu liếc cô một cái, khẽ hừ một tiếng, dặn dò trước: “Đến nhà họ Tạ thì đi sát bên Chu Dục, ít nói thôi, lanh lợi một chút.”
“Mẹ!” Chu Dục kéo Hạ Vãn Chi ra sau lưng, mặt mày khó chịu.
Hạ Vãn Chi không để ý, gật đầu đáp: “Vâng.”
Lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người ít nói chuyện, mãi đến khi đến nhà họ Tạ, lúc vào cửa Chu Dục đưa khuỷu tay ra, ý bảo cô khoác vào.
Cô hơi ngẩn người, do dự một lát rồi mới khoác tay anh ta.
Họ cùng nhau lớn lên, từng nắm tay, ôm nhau, lúc đó tình cảm giữa họ chỉ đơn thuần là tình bạn.
Nhưng cách đây không lâu Chu Dục đã cầu hôn cô.
Cô và Chu Dục đã quen nhau hai mươi lăm năm.
Người đàn ông này, từ khi sinh ra đã ở bên cô.
Hạ Vãn Chi không thể phân biệt rõ cảm xúc của mình là yêu hay là quen thuộc, nhưng cô biết, Chu Dục yêu cô.
Mua ngay
Con gái nên gả cho người thích mình.
Cho nên Chu Dục lúc cầu hôn cô đã đồng ý.
Chỉ là không ai ngờ, họ vừa đính hôn không lâu thì nhà họ Hạ liền phá sản.
Gạt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu, Hạ Vãn Chi khẽ mỉm cười, cùng Chu Dục vào sảnh lớn nhà họ Tạ.
Trong các gia tộc danh giá, nhà họ Tạ là một trong tứ đại gia tộc ở Bắc Thành, quyền thế địa vị không thua kém gì mấy gia tộc lớn khác, đặc biệt là bây giờ vị trí gia chủ nhà họ Tạ đã rơi vào tay Tạ Kỳ Diên.
Tạ Kỳ Diên, đó là một nhân vật lớn không thể xem thường.
Sau khi Tạ thị do anh ta tiếp quản, trong vòng một tháng đã liên tiếp sáp nhập mấy công ty thương mại, không chỉ đàm phán thành công mấy thương vụ lớn mà còn kéo cổ phiếu đang lao dốc của nhà họ Tạ trở lại, vượt mức hoàn thành tất cả các chỉ tiêu của năm.
Điều khiến Hạ Vãn Chi chú ý hơn, là anh ta đã mua lại tòa nhà Tinh Diệu.
Mà phòng làm việc của cô chính là ở trong tòa nhà đó.
Trong sảnh lớn nhà họ Tạ tụ tập rất nhiều người, Hạ Vãn Chi ngồi ở vị trí của mình nhìn quanh một vòng, chỉ thấy duy nhất không có mặt Tạ Kỳ Diên.
Về ngoại hình của Tạ Kỳ Diên sau khi lớn lên, Hạ Vãn Chi thực ra có chút mơ hồ, đêm đó mưa rất lớn, chỉ loáng thoáng nhìn rõ một bóng người.
Nhưng nếu bây giờ bảo cô nhận diện, có lẽ cô cũng có thể nhận ra ngay.
Dù sao người này từ nhỏ đã có một dung mạo ưa nhìn, lớn lên không đến nỗi nào.
Đương nhiên, nếu lớn lên xấu đi thì càng tốt.
“Vãn Chi.” Chu Dục kéo suy nghĩ của cô trở lại, vẫn giữ nụ cười, “Ông ngoại đang hỏi em đó.”
Lúc Hạ Vãn Chi ngẩng đầu nhìn sang mới biết ánh mắt của cả gia đình này đều đang tập trung vào cô.
“Xin lỗi ông Tạ, cháu không nghe rõ.” Hạ Vãn Chi áy náy nhìn ông cụ Tạ.
Giữa các gia tộc đều có qua lại, đây không phải lần đầu tiên cô gặp ông cụ nhà họ Tạ, càng không phải lần đầu tiên đến nhà họ Tạ.
Chỉ có điều đến với thân phận vị hôn thê của Chu Dục thì là lần đầu tiên.
Ông cụ lắc đầu, ánh mắt hiền từ lộ vẻ quan tâm: “Thấy sắc mặt cháu không tốt, có phải không khỏe ở đâu không?”
“Không khỏe sao? Bị bệnh à?” Cô còn chưa trả lời, Chu Dục đã giành nói trước, đưa tay sờ trán cô.
Hạ Vãn Chi hơi ngả người ra sau: “Hơi cảm cúm, không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”
“Tạ Đàn đang ở phòng ăn đằng kia, ta bảo người dẫn cháu qua đó tìm nó, đi ăn chút gì đi.” Ông cụ nói xong liền cho người dẫn Hạ Vãn Chi đi, thấy Chu Dục muốn đi theo lên tiếng ngăn lại, “Nó quen thuộc ở đây, cháu không cần lo lắng cho nó.”
Sắc mặt Chu Dục cứng đờ, gật đầu đáp rồi lại ngồi xuống.
Anh ta dường như quên mất, trước kia nhà họ Hạ rất thân thiết với nhà họ Tạ.
Phòng ăn ở ngay sau sảnh lớn, đi qua một hành lang dài là tới, lúc Hạ Vãn Chi vào, ngẩng đầu liền thấy cô bé đang ngồi trước bàn ăn vung vẩy chân, vui vẻ ăn đồ ngọt, khi cô bước nhanh tới liền vô thức trêu chọc: “Đây là tiểu tham ăn nhà ai vậy?”
“Ăn thêm một miếng nữa, răng sẽ hỏng hết.” Cùng lúc với Hạ Vãn Chi lên tiếng, còn có người đàn ông đang ngồi trước bàn trà gần đó uống cà phê.
Giọng điệu lạnh lùng, thái độ vô tình.
Bước chân Hạ Vãn Chi dừng lại, nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng thu lại.
Giữa lúc ánh mắt giao nhau, Hạ Vãn Chi càng thêm chắc chắn người này chính là tên côn đồ mặc vest mà cô gặp ở cuối con hẻm cũ tối qua.
Cô không nhận nhầm, tên côn đồ mặc vest, chính là Tạ Kỳ Diên.
Hai người nhìn nhau hai giây, ánh mắt người đàn ông cách một lớp kính càng thêm lạnh lẽo thấu xương.
Hạ Vãn Chi thầm khinh bỉ.
Tiếc thật, không xấu đi chút nào.
“Chị Hoàn Tử!” Tạ Đàn nhảy xuống khỏi ghế, tay vẫn cầm dao nĩa liền hăm hở lao về phía Hạ Vãn Chi, hoàn toàn lờ đi lời của Tạ Kỳ Diên, “Mọi người đều nói nhà họ Hạ xảy ra chuyện, mẹ kế cũng không cho em đi tìm chị, em còn tưởng không bao giờ gặp lại chị nữa.”
Tạ Đàn năm nay mười tuổi, là con gái của chú ba nhà họ Tạ, cũng là đứa bé gái nhỏ nhất, duy nhất trong thế hệ này.
Ánh mắt Hạ Vãn Chi rời khỏi Tạ Kỳ Diên, hơi cúi người xoa đầu Tạ Đàn: “Không có chuyện gì to tát đâu, chị đói rồi, có gì ăn không?”
“Có có có, bánh kem sô cô la!” Tạ Đàn kéo cô ngồi vào ghế.
“Không ăn sô cô la.” Hạ Vãn Chi thân với Tạ Đàn, nhăn mũi từ chối.
“Bánh kem việt quất!” Tạ Đàn đẩy chiếc bánh kem nhỏ qua.
Hạ Vãn Chi liếc nhìn: “Mứt việt quất nhìn là biết chua rồi.”
Tạ Đàn khó xử, quay đầu tìm Tạ Kỳ Diên: “Anh Kỳ Diên.”
“Ăn hay không tùy.” Tạ Kỳ Diên thậm chí không ngẩng đầu nhìn họ một cái.
Nụ cười Hạ Vãn Chi tắt ngấm, cố gắng kìm nén ý muốn đáp trả trong lòng không khỏi thầm oán.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, người này, vẫn đáng ghét như ngày nào.
Bị lưu đày sang Anh bao nhiêu năm, không chỉ mặt càng đen hơn, miệng cũng độc hơn.
Đặc biệt là những thủ đoạn khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật, e rằng bây giờ người trong giới vừa sợ vừa hận anh ta.
Tạ Đàn bĩu môi: “Tiểu Hoàn Tử đừng giận, hôm nay anh ấy bị quỷ ám, cả ngày cứ chửi người.”
“Tạ Đàn.” Giọng Tạ Kỳ Diên lạnh đi vài phần, lúc đứng dậy nhìn xuống hai người đang ngồi trước bàn, “Ăn xong thì đi về phòng làm bài tập hè đi.”
Hạ Vãn Chi liếc nhìn Tạ Đàn, chẳng buồn nhìn Tạ Kỳ Diên một cái, cảm giác chóng mặt do hạ đường huyết ập đến, ngượng ngùng cầm nĩa nếm thử một miếng bánh kem việt quất trước mặt.
Với thái độ hiện tại của Tạ Kỳ Diên, e rằng giây tiếp theo anh ta sẽ dọn sạch đồ ngọt trên bàn.
“Chị Hoàn Tử, em về trước nhé.” Tạ Đàn đi được vài bước, lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay lại cầm đồng hồ điện thoại trượt trên giao diện nhỏ, “Anh cả mua cho em đồng hồ, chúng ta kết bạn WeChat đi, sau này em nhớ chị sẽ gọi video cho chị.”
Hạ Vãn Chi liế.m kem dính trên khóe môi, cúi đầu nhập số WeChat của mình vào đồng hồ của cô bé rồi gửi yêu cầu kết bạn.
“Anh có muốn kết bạn không?” Tạ Đàn ngẩng đầu thấy Tạ Kỳ Diên chưa đi, vội vàng giới thiệu hai người, “Chị Hoàn Tử độc thân đó, có thể tán tỉnh.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Trẻ con nói năng không kiêng dè nhưng Hạ Vãn Chi lại không nhịn được cười lạnh.
Kết bạn với anh ta?
Không chỉ chiếm chỗ trong danh sách bạn bè của cô, trong danh bạ còn thờ một tên Hắc La Sát này, không biết ngày nào đó sẽ gặp xui xẻo.
Tạ Kỳ Diên đứng đó, sắc mặt không chút thay đổi.
Hạ Vãn Chi chọc vào chiếc bánh, coi như không nghe thấy.
Vốn tưởng Tạ Kỳ Diên vẫn giữ im lặng, nhưng người này lại bật cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp mang đầy vẻ châm chọc: “Độc thân?”
“Chu Dục chết rồi à?”
“Hay là cô bị đá rồi?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.