Buổi tiệc gia đình nhà họ Tạ kết thúc với việc cả Chu Dục và Tạ Nam đều bị bầm dập mặt mày.
Tạ Kỳ Diên vừa đến, trò hề chấm dứt, còn Hạ Vãn Chi – nguyên nhân của trò hề – đang bình thản ngồi một bên bôi thuốc lên khóe miệng cho Chu Dục.
Chuyện của đám trẻ không kinh động đến người lớn, huống hồ Tạ Kỳ Diên còn ở đây.
“Sao, cả đám đều câm hết rồi à?” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên rời khỏi Hạ Vãn Chi, cười khẩy, “Em gái nhà họ Hạ giỏi thật, một mình khuấy đảo nhà họ Tạ của tôi đến long trời lở đất.”
“Không liên quan đến Vãn Chi, là em ra tay trước.” Chu Dục gạt tay Hạ Vãn Chi ra, đứng dậy nói, “Nhưng cũng là vì Tạ Nam nói năng xúc phạm trước.”
“Mày nói láo! Mẹ kiếp mày giả vờ thánh thiện cái khỉ gì!”
“Tạ Nam.” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên khẽ chuyển, chỉ gọi một tiếng tên Tạ Nam, người kia liền im bặt, dù có bất mãn đến mấy cũng phải nuốt vào.
Không ai dám chọc giận Tạ Kỳ Diên hiện tại.
“Anh cả dạy phải, là em không dạy dỗ tốt em trai và em họ.” Tạ Lâm, người thứ hai nhà họ Tạ, ngầm nắm lấy cổ tay Tạ Nam, cười gượng hai tiếng rồi quay người xin lỗi, “Em dâu, em xem chuyện này…”
Hạ Vãn Chi ngẩng đầu nhìn hai người họ, đầu ngón tay vẫn còn cầm một cây tăm bông khử trùng, cô không nói gì, chỉ ném cây tăm bông đi, đậy nắp hộp thuốc lại rồi đi thẳng ra khỏi phòng khách phụ.
Nói là cô không để tâm những lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2852382/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.