“Có cần thay giày không?” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên lướt qua đôi chân trắng nõn của cô.
Đôi dép lê màu trắng cô mang trên chân vậy mà không trắng bằng chân cơ.
Quả nhiên là đóa hồng trắng được nuông chiều.
Hạ Vãn Chi quay đầu nhìn anh ta một cái, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau khô khan nói: “Không cần đâu, ở đây tôi không có dép lê nam.”
Tạ Kỳ Diên thản nhiên đi vào trong.
Nhìn Tạ Kỳ Diên ung dung đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, vẻ thản nhiên và bình thản từ trong ra ngoài như thể về nhà mình vậy.
Hạ Vãn Chi mặt mày đầy vẻ khó hiểu.
Rốt cuộc ai cho anh ta tự tin đến nhà người khác làm khách mà lại tỏ ra như chủ nhà vậy?
“Uống trà hay uống nước?” Hạ Vãn Chi lịch sự hỏi, giữ gìn phép tắc tiếp khách của mình.
Bếp là kiểu mở, vị trí Tạ Kỳ Diên ngồi vừa đúng đối diện, máy lọc nước ở bên cạnh bếp, Hạ Vãn Chi rửa hai cái cốc qua lấy nước.
Tạ Kỳ Diên còn chưa kịp trả lời thì cô đã rót nước xong.
Hai cốc nước vẫn còn bốc hơi nóng.
Nhưng Hạ Vãn Chi cầm lên uống ngay, như không cảm thấy nóng.
“Uống trà.” Giọng Tạ Kỳ Diên rất nhẹ, cảm xúc càng nhẹ hơn.
Hạ Vãn Chi cắn môi.
Được, cố tình gây sự.
Cô đã lấy nước qua rồi, anh ta lại mở miệng nói uống trà.
Cô chỉ khách sáo một chút, anh ta lại nghiêm túc rồi sao?
“Được, anh Tạ đợi nhé, tôi pha cho anh một ấm.” Hạ Vãn Chi cố gắng nở một nụ cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2852417/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.