Hạ Vãn Chi đáng lẽ phải đoán ra từ lâu.
Từ lần đầu tiên gặp quản gia Kỳ cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Đặc biệt là mấy ngày trước còn có ảo giác quản gia Kỳ rất giống một ngôi sao trên TV.
Bây giờ xem ra đó không phải ảo giác, đó là cái đầu ngốc nghếch của cô còn chưa tỉnh táo.
Còn cả ảnh đại diện Wechat rõ ràng là của Tạ Kỳ Diên, cô rõ ràng cảm thấy con mèo đó rất giống Trường Sinh, nhưng vẫn tự mình lừa dối bản thân nói rằng mèo tam thể con nào cũng giống nhau.
Hạ Vãn Chi suýt nữa bị chính sự ngốc nghếch của mình làm cho bật cười.
“Bà ngoại tôi họ Kỳ, tính sơ sơ tôi cũng có thể họ Kỳ, cô cũng có thể gọi tôi là quản gia Kỳ.” Tạ Kỳ Diên từ tốn phân tích cho cô, “Chuyện này nếu muốn truy cứu thì cô phải truy cứu Tạ Đàn, tôi là bị con bé ép làm quản gia của cô đấy.”
Cái nồi này cuối cùng vẫn đổ lên đầu Tạ – học sinh – Đàn đang học ở trường.
“Ý của anh là anh rất vô tội à?” Hạ Vãn Chi tức đến bật cười.
“Cuối cùng cô cũng hiểu tôi rồi.” Tạ Kỳ Diên không chút suy nghĩ đáp lại.
Hạ Vãn Chi: “…”
“Anh còn có bà ngoại nữa à?” Hạ Vãn Chi đã bị lạc đề.
Tạ Kỳ Diên bị sự chú ý của cô làm cho buồn cười, nghiêm túc đáp lời: “Ai mà không có bà ngoại? Chỉ là bà cụ mất từ khi tôi còn rất nhỏ.”
Hạ Vãn Chi: “…”
“Người già đã về với đất mẹ cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854563/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.