🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Số lượng người theo dõi vẫn không ngừng tăng lên.

Tạ Kỳ Diên liên tục bấm vào Weibo, nhìn con số người theo dõi tăng lên hàng nghìn đơn vị mà rơi vào im lặng ngắn ngủi.

Mười phút trước bấm vào là một vạn bảy nghìn, mười phút sau bấm vào là một vạn tám nghìn.

Bấm vào nữa, hai vạn mốt.

Tạ Kỳ Diên: “…”

Trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ như bị hơn hai vạn người xem nhật ký của mình.

Nhưng nhìn thấy hàng vạn bình luận tung hô lại không nén được nụ cười trên khóe miệng.

Dư Phi ngượng ngùng thu lại ánh mắt, lúc nghỉ ngơi ở phòng trà kéo Hoắc Dương ra hóng chuyện: “Cậu nói xem Tạ tổng có phải nghiện mạng không?”

Hoắc Dương lườm một cái.

Dư Phi chậc một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi nói thật đó, Tạ tổng cứ một lát lại vào Weibo lướt bình luận, không biết xem gì mà nghiện như vậy.”

Hoắc Dương liếc anh một cái: “Trợ lý Dư, đừng quên cậu là trợ lý, không phải bà già nhiều chuyện.”

Ý là, chuyện không phải của mình thì bớt quản.

Dư Phi khịt mũi: “Người không thích hóng chuyện, chắc chắn rất nhàm chán, giống như cậu vậy, thư ký Hoắc.”

Hoắc Dương: “…”

“Cậu có phát hiện hôm nay trên tay Tạ tổng có thêm một thứ gì không?” Dư Phi hơi nhướng mày.

Hoắc Dương cúi đầu nhìn điện thoại, nghe vậy mắt cũng không thèm chớp: “Nhẫn.”

“Cậu biết à?” Dư Phi kinh ngạc.

Hoắc Dương ngẩng đầu: “Tôi có mắt.”

Nói xong, đưa điện thoại cho Dư Phi.

“Làm gì…” Lời còn chưa nói xong, ánh mắt chạm vào tiêu đề được đánh dấu trên video ngắn, đồng tử co rút.

#MộHạHoànTử #NhậtKýTìnhYêu #BloggerTìnhCảm #CâuChuyệnTìnhYêuCủaMộHạ

Nội dung video là ảnh chụp màn hình trang chủ của một blogger tên Mộ Hạ, chỉ riêng lượt thích đã có hơn mười mấy vạn.

Dư Phi chỉ xem ảnh chụp màn hình Weibo ở hình đầu tiên, trong đầu bỗng dưng hiện ra hình ảnh Tạ Kỳ Diên đang ngồi trong văn phòng lướt điện thoại.

Mộ Hạ…

Tiểu Hoàn Tử…

Siêu sale bách hóa
Cuối video là những bức ảnh gốc ——

Bàn chải đánh răng đôi trước bồn rửa mặt.

Cốc đôi trên bàn trà.

Còn có một bức ảnh nhân vật chính ăn bánh chẻo trước bàn ăn, bối cảnh là Lan Đình Biệt Viện quen thuộc.

Là nhà của Tạ tổng bọn họ.

Vậy Mộ Hạ và Hoàn Tử này…

Mộ Hạ không phải là Hạ Vãn Chi sao?

Tiểu Hoàn Tử không phải là Hạ Vãn Chi sao?

Dư Phi kinh ngạc nhìn Hoắc Dương.

“Cậu đừng nói với tôi cái này cái này…cái này… là thật chứ?

Hoắc Dương đón nhận ánh mắt, khẽ gật đầu rồi khịt mũi: “Tôi không hóng chuyện, tôi lướt mạng 8G, cậu phải tin vào tốc độ mạng của tôi, không giả được đâu.”

Dư Phi: “…”

Bây giờ anh ta không có tâm trạng tranh luận thắng thua, bây giờ trong đầu toàn là hình ảnh Tạ tổng nhà mình đang khoe khoang.

Đây là hình tượng gì vậy?

Tổng tài bá đạo biến thành “chồng ngoan”?

Và lúc này, vị “chồn ngoan” vẫn đang ngồi trong văn phòng quan tâm đến tốc độ tăng người theo dõi của mình, còn chưa biết mình đã bị lộ thân phận.

Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của Trung tâm thương mại Tinh Diệu, Hạ Vãn Chi đang tiếp khách, chậm rãi rót trà cho đối phương, khẽ mỉm cười: “Miêu tả giấc mơ của chị đi, em cần ghi chép lại.”

Khách hàng mới không ai khác, chính là Khương Hữu Dung quen thuộc.

Em gái của Khương Bách Xuyên.

Hạ Vãn Chi nghiêm túc là vì Khương Hữu Dung đến tìm cô để vẽ lại giấc mơ.

Khương Hữu Dung chứng kiến sự nghiêm túc trong công việc của cô, những tâm tư hóng chuyện tạm thời bị dẹp xuống, mím môi, lên tiếng: “Chị mơ thấy anh trai chị kết hôn, ba năm sinh hai đứa.”

“Khụ…” Hạ Vãn Chi dù có nghiêm túc với công việc đến đâu, nghe thấy lời này cũng không nhịn được.

Thấy Hạ Vãn Chi cười, Khương Hữu Dung cũng theo đó mà cười: “Chị nói thật đó, em cứ vẽ theo lời chị nói. Lát nữa chị gửi cho em một tấm ảnh gia đình, em cứ vẽ theo đó, nhớ vẽ cả chị dâu tương lai của chị vào, thêm hai đứa trẻ con nữa, vẽ xong chị sẽ mang đi đóng khung treo trong phòng sách của ông nội để lấy may.”

Hạ Vãn Chi dở khóc dở cười: “Khương Bách Xuyên biết được có tìm chị tính sổ không?”

Khương Hữu Dung trừng mắt: “Anh ấy dám à? Nếu có hỏi thì nói đây là giấc mơ của chị, chuyện giấc mơ không cần biết thật hay giả, cứ coi như kỷ niệm. Hơn nữa đây là em vẽ, anh ấy không dám có ý kiến, giấc mơ đẹp như vậy, anh ấy chắc chắn mong thành sự thật.”

Hạ Vãn Chi bị trêu đến không chịu được, cười xong rồi mới hắng giọng: “Được, em biết rồi, đến lúc vẽ xong em sẽ nói với chị.”

Chuyện chính đã nói xong, Khương Hữu Dung trực tiếp từ đối diện ngồi xuống bên cạnh Hạ Vãn Chi, vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi cười.

Hạ Vãn Chi không hiểu gì, bị nhìn đến toàn thân không thoải mái.

Một lúc lâu sau Khương Hữu Dung mới kéo dài giọng gọi một tiếng: “Tiểu Hoàn Tử?”

Hạ Vãn Chi hơi sững sờ, bỗng dưng có chút bối rối: “Chị Dung Dung, chị có chuyện gì cần giúp đỡ sao?”

Khương Hữu Dung nhướng mày, cười lắc đầu: “Chị chỉ muốn gọi em một tiếng thôi.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Ánh mắt Khương Hữu Dung nhìn cô rõ ràng không đúng.

Có ma, chắc chắn có ma.

“Em cầu hôn Tạ tổng rồi à?” Khương Hữu Dung vẻ mặt ranh mãnh chỉ vào chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út của Hạ Vãn Chi.

Chiếc nhẫn kim cương kia của Tạ Kỳ Diên quá chói lọi, không thích hợp đeo hàng ngày, cho nên sáng sớm hôm nay Hạ Vãn Chi đã bàn bạc với anh cùng nhau đeo nhẫn trơn.

Xoa xoa chiếc nhẫn, má Hạ Vãn Chi hơi nóng, rồi lại lập tức phản ứng lại: “Ai nói với chị là em cầu hôn Tạ Kỳ Diên?”

Chuyện này xảy ra tối qua.

Dù Tạ Kỳ Diên có ra ngoài khoe khoang cũng sẽ không khoe khoang đến chỗ Khương Hữu Dung trước.

Khương Hữu Dung cười hì hì: “Tạ tổng nhà em tối qua hơn hai giờ sáng liên tục đăng ba bài Weibo, khoe với cả mạng là em tặng anh ta một chiếc nhẫn. Ban đầu chị không chắc có phải cầu hôn không, nhưng nhìn thấy trên tay em cũng có nhẫn, chị liền đoán ra.”

“Có thể khiến Tạ tổng nửa đêm xòe đuôi công chắc chắn là em đã làm gì đó với anh ta.” Khương Hữu Dung vẻ mặt như mẹ chồng nhìn con dâu.

Đầu óc Hạ Vãn Chi chưa kịp xoay chuyển.

Thông tin hơi nhiều.

“Đợi chút… chị vừa nói gì? Tạ Kỳ Diên đăng Weibo?”

Chuyện Tạ Kỳ Diên dùng Weibo ghi lại cuộc sống cô biết.

Dù sao thì đây cũng tương đương với việc viết nhật ký, cộng thêm Tạ Kỳ Diên đặt mật khẩu, chắc chắn không muốn người khác biết, cho nên lúc đó Hạ Vãn Chi không muốn xem.

Nhưng tại sao chuyện này Khương Hữu Dung cũng biết?

Không chỉ biết, mà còn xem qua nội dung Weibo của Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi cau mày.

Weibo của Tạ Kỳ Diên là công khai sao?

“Weibo đó, em không biết sao?” Khương Hữu Dung trợn tròn mắt, vẻ mặt kích động, “Trời ơi! Em lại không biết?”

Hạ Vãn Chi: “…”

“Trời ơi, Tạ Kỳ Diên đúng là… hai người thật là… ngọt chết tôi rồi!” Khương Hữu Dung vẻ mặt như vừa hóng được tin lớn, kích động nắm lấy tay Hạ Vãn Chi, giọng điệu hùng hồn, “Đối xử tốt với chồng yêu nhỏ của em đi, anh ấy yêu em thật lòng đó.”

Hạ Vãn Chi vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhìn bộ dạng này của Khương Hữu Dung, cơ thể hơi căng cứng: “Weibo của anh ấy tên gì, em vào xem thử.”

Khương Hữu Dung ngồi thẳng dậy, vừa luyên thuyên vừa đẩy tài khoản Weibo của Tạ Kỳ Diên cho cô: “Hai người cuối tháng chín mới ở bên nhau phải không? Từ đó đến nay Tạ tổng nhà em liên tục ghi lại nhật ký tình yêu của hai người.”

“Chắc là ông trời cũng đang hóng chuyện tình yêu của hai người đó, fan của anh ấy toàn là fan chất lượng, có người còn bỏ tiền ra quảng bá Weibo cho Tạ Kỳ Diên nữa kìa. Chưa hết đâu, còn có một đống fan trung thành chụp màn hình bài đăng đem đăng lên các nền tảng xã hội, rồi thì…”

Khương Hữu Dung nháy mắt cười: “Rồi video nổi tiếng luôn! Chị vừa vào xem, thấy nội dung Weibo là sốc luôn, vừa Mộ Hạ vừa Hoàn Tử, đây không phải là Tạ tổng sao!”

Ngón tay run rẩy của Hạ Vãn Chi vừa bấm vào trang chủ của blogger Mộ Hạ, còn chưa kịp nhìn rõ nội dung Weibo, màn hình bỗng dưng hiện ra một thông báo theo dõi.

Tay trượt một cái, Hạ Vãn Chi bấm theo dõi.

Hơi thở Hạ Vãn Chi nghẹn lại.

Nhìn chằm chằm màn hình.

Mộ Hạ.

Số lượng người theo dõi: ba vạn. Avatar là một con mèo cam.

Mèo cam là Hạ Trường Sinh.

Hoàn toàn không cần xem nội dung Weibo là gì, Hạ Vãn Chi đã chắc chắn một trăm phần trăm blogger tên Mộ Hạ này chính là đối tượng cầu hôn tối qua của cô…

Tạ Kỳ Diên.

Khương Hữu Dung ho nhẹ, cố gắng nén cười: “Chị chỉ là rảnh rỗi thích hóng chuyện tình yêu thôi, em đừng trách chị đường đột nhé, do hóng trúng người quen nên có chút kích động.”

Hạ Vãn Chi vẫn chưa tiêu hóa xong, tim đập loạn xạ, một lúc sau mới phản ứng lại, dở khóc dở cười: “Không trách chị, nếu không phải nhờ chị thì em còn không biết anh ấy…”

Hạ Vãn Chi không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào.

Dân lướt mạng 8G không chỉ tốc độ mạng tốt mà đầu óc cũng tốt, đoán được tâm trạng hiện tại của Hạ Vãn Chi, Khương Hữu Dung dọn dẹp chuẩn bị rời đi: “Vậy chúng ta cứ thế nhé, chị đi trước, đơn hàng của chị không vội, có thời gian rồi vẽ cũng được. Người yêu của em quan trọng hơn.”

Tim Hạ Vãn Chi đập thình thịch, cụp mắt xuống, lướt điện thoại xem Weibo của Mộ Hạ từ đầu đến cuối.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Tạ thị, Tạ Kỳ Diên vừa tình cờ bấm vào danh sách người theo dõi, nhìn thấy trong số những người theo dõi mới có một cái tên và avatar quen thuộc, lặng lẽ hóa đá.

Hạ Vãn Chi đã theo dõi anh.

Cô đã… nhấn theo dõi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.