Ở Anh tuyết rơi trắng xóa, Tạ Kỳ Diên sau khi xử lý xong công việc ngày hôm sau liền đến thăm hỏi bố mẹ vợ tương lai.
Bên ngoài trang viên của gia tộc Baker, trên người Tạ Kỳ Diên phủ đầy tuyết, bàn tay phải đỏ ửng vì lạnh đang cầm điện thoại áp vào tai, chăm chú lắng nghe lời dặn dò từ đầu dây bên kia.
“Cháu biết rồi.” Tạ Kỳ Diên ghi nhớ trong lòng.
Bên kia trầm mặc một lúc, giọng cũng trầm xuống: “Già rồi, không đi máy bay nổi nữa, nếu không thì ông đã…”
“Không sao.” Tạ Kỳ Diên ngẩng đầu nhìn những bông tuyết trắng xóa rơi lả tả, trong lòng dường như đã buông bỏ được điều gì đó, anh đáp lại người trong điện thoại, “Tấm lòng của ông nội, bố mẹ vợ sẽ hiểu.”
Ông cụ Tạ bên đó im lặng một lúc lâu, cho đến khi Tạ Kỳ Diên chủ động cúp máy.
Khuôn mặt già nua của ông cụ nở một nụ cười kinh ngạc, giơ bàn tay hơi run rẩy lau đi vết ướt ở khóe mắt.
Bao lâu nay, đây là lần duy nhất hai ông cháu nói chuyện điện thoại quá mười phút.
Trong trang viên, bà Rose liên tục nhìn ra ngoài, vì biết trước con rể tương lai sẽ đến nên cả nhà hôm nay đều ở nhà tiếp đãi.
Chalide và Kiều Thù đeo kính lão, cùng nhau dùng một chiếc máy tính bảng, tựa vào nhau say sưa lướt Weibo của Tạ Kỳ Diên.
Cả hai đều là người lãng mạn, vừa xem vừa mỉm cười, thỉnh thoảng lại khẽ trêu chọc, có thể thấy hai ông bà rất hài lòng với người cháu rể này.
Chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854646/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.