Có thể Vân Mỹ Lan yêu Vân Lệ nhưng tình yêu đó quá ngột ngạt.
Nhân danh tình yêu, lại khiến cô tổn thương sâu sắc nhất.
Từ nhỏ đến lớn, hết lần này đến lần khác bị nghi ngờ, hết lần này đến lần khác bị làm cho cụt hứng, hết lần này đến lần khác không được công nhận, đã bào mòn tình yêu của Vân Lệ dành cho một người mẹ.
Còn bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi xiềng xích, dũng cảm một lần vì chính mình.
Vân Mỹ Lan ngẩn người đứng đó ôm ngực khóc nức nở, Vân Lệ hít hít mũi, nhanh chóng bước vào phòng ngủ khóa cửa lại.
Không bật đèn, cô dựa lưng vào cửa, lấy tay che miệng nghẹn ngào bật khóc, đôi chân mềm nhũn dần trượt xuống, ngồi sụp dưới đất trong bộ dạng thảm hại.
Tiếng khóc trong phòng khách ngày càng lớn, kèm theo sự hối hận và lời xin lỗi của Vân Mỹ Lan.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
“Mẹ không biết, mẹ thật sự không biết…”
Điện thoại trong túi reo chuông, Vân Lệ lau nước mắt, không để đối phương đợi lâu, điều chỉnh lại trạng thái rồi bấm nghe.
Giọng nói trong trẻo của Khương Bách Xuyên qua thiết bị điện tử từ từ truyền vào tai Vân Lệ: “Ở phòng khách à?”
Từ lúc Vân Lệ vào cửa đến giờ đã gần hai mươi phút, Khương Bách Xuyên không thấy đèn phòng ngủ cô sáng lên liền mơ hồ lo lắng, sợ rằng Vân Mỹ Lan lại gây áp lực cho cô.
Nhận ra Khương Bách Xuyên vẫn còn ở dưới lầu, lông mi Vân Lệ khẽ rung, vừa mở miệng đã bật ra một tiếng khóc nghẹn.
“Vân Lệ?” Khoảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854670/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.