Trong giới đều đang truyền nhau rằng, trước khi hủy hôn, Chu Dục đã nuôi một “bản sao” giống Hạ Vãn Chi rất nhiều.
Sau khi hủy hôn, ảnh của Tôn Linh Chi cũng bị moi ra.
Khi ấy Vân Lệ thật sự rất tò mò, không biết người phụ nữ giống Hạ Vãn Chi kia giống đến mức nào mà khiến Chu Dục mê mẩn đến vậy.
Kết quả khi xem ảnh xong, cô mới phát hiện mắt nhìn người của Chu Dục cũng chỉ đến thế.
Trên người Tôn Linh Chi, có lẽ chỉ có chữ “Chi” trong tên là giống chữ “Chi” của Hạ Vãn Chi.
Nhưng chỉ vì một chữ “Chi”, mà có thể khiến Chu Dục động lòng sắc dục sao?
Đáp án đương nhiên là không.
Đàn ông mà, không thể tránh khỏi thói đời.
Thứ hấp dẫn Chu Dục không chỉ là vẻ quyến rũ mà Tôn Linh Chi tích lũy được sau nhiều năm làm việc ở chốn ăn chơi mà còn là dục vọ;ng bị đè nén lâu ngày trong lòng Chu Dục.
Sự xúi giục của người ngoài, cộng thêm ham mu/ốn của một người đàn ông.
Từ đó Chu Dục đã đi ngược đường với Hạ Vãn Chi.
Còn Tôn Linh Chi, chỉ vì một chữ “Chi”.
Liền trèo lên giường của Chu Dục.
Hạ Vãn Chi có thể nhận ra Tôn Linh Chi đơn giản chỉ là từng xem ảnh của cô ta.
Nói cũng lạ, cô vốn không giỏi nhớ mặt người, vậy mà lại vừa nhìn đã nhận ra.
Có lẽ là do kiểu ăn mặc cố tình bắt chước, màu tóc nâu nhạt cố tình nhuộm, mái tóc xoăn cũng là cố tình làm—tất cả đều đang bắt chước Hạ Vãn Chi.
Ánh mắt Hạ Vãn Chi lạnh lùng, khẽ cụp mắt nhìn cô ta, trong lòng chỉ cảm thấy bi thương thay cho cô ta.
Sắc mặt Tôn Linh Chi tiều tụy, đứng trước mặt Hạ Vãn Chi và Vân Lệ khóc như mưa, thấy Hạ Vãn Chi vẻ mặt nhàn nhạt quay người định đi, vội vàng đưa tay ra giữ cô lại, lên tiếng cầu xin: “Cô Hạ, cầu xin cô giúp tôi…”
Vân Lệ mặt mày không vui, vừa định ra tay kéo cô ta ra liền thấy người trước mắt “bịch” một tiếng quỳ thẳng xuống.
Vân Lệ: “…”
Được rồi, là kẻ khó đối phó.
“Có phải đầu óc cô có vấn đề không? Cầu xin người ta đến tận đây, có biết lý lẽ không vậy?” Vân Lệ quả thật tức đến bật cười.
Hạ Vãn Chi không chịu nổi lễ lớn này, lặng lẽ dời sang phải hai bước: “Cô có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Nghe vậy, Tôn Linh Chi kích động dùng đầu gối di chuyển hai bước lại quỳ trước mặt Hạ Vãn Chi, ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Vãn Chi: “Tôi mang thai rồi, đã hai tháng rồi, là con của Chu Dục.”
“Liên quan gì đến tôi.” Hạ Vãn Chi lại dời sang trái hai bước.
Mỹ phẩm Obagi
“Không…” Tôn Linh Chi nói rồi lại khóc, “Cô Hạ, cô nghe tôi nói, hôm nay tôi đến là muốn cầu xin cô cứu con của tôi, Chu Dục… nhà họ Chu, họ bắt tôi bỏ đứa bé, họ nhà họ Chu không cho tôi vào cửa, tôi có thể không gả cho Chu Dục nhưng tôi không thể mất đứa con này…”
Tôn Linh Chi nói một hơi: “Chu Dục anh ấy vẫn còn yêu cô, Chu Dục rất yêu cô… Cô Hạ, cầu xin cô giúp tôi nói với anh ấy để anh ấy giữ lại đứa bé này, chỉ cần cô mở lời anh ấy nhất định sẽ nghe lời cô, anh ấy nhất định sẽ…”
Lời còn chưa nói xong, bàn tay đang nắm lấy áo Hạ Vãn Chi bị giật ra.
Lần này, là Hạ Vãn Chi tự mình ra tay.
“Làm nhăn áo tôi rồi.” Hạ Vãn Chi vừa nói vừa vuốt phẳng nếp nhăn.
Chút kiên nhẫn cuối cùng của cô cũng đã cạn sạch.
“Tôi thấy cô điên rồi.” Vân Lệ chậc một tiếng, kéo Hạ Vãn Chi ra sau lưng để tránh người phụ nữ mất trí này lại động tay động chân, “Bảo Hoàn Tử đi tìm Chu Dục, cô cũng dám nói ra à.”
Hạ Vãn Chi gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Tôi thấy cô đâu phải muốn tôi cứu con cô, mà là muốn đẩy đầu Chu Dục đến trước mặt tôi.”
Vân Lệ không nhịn được bật cười.
Còn Hạ Vãn Chi thì hoàn toàn dửng dưng, bởi cô đã thật sự buông bỏ.
Dù là Chu Dục hay là người phụ nữ đang tuyên bố mang thai con của Chu Dục trước mắt, đối với Hạ Vãn Chi, đều sớm đã là những người không liên quan.
“Đứa bé là của hai người các cô, giữ hay không là chuyện của các cô, chẳng liên quan đến tôi. Cô muốn tôi đi tìm Chu Dục, trừ phi cô chê anh ta sống thọ quá. Người nhà tôi tính khí hẹp hòi, biết tôi xen vào chuyện này thì chắc sẽ vặn gãy xương sọ bố đứa bé cô đang mang.”
Hạ Vãn Chi cụp mắt nhìn cô ta một cái, suy nghĩ một lúc rồi lại nói thêm một câu: “Đường là cô tự chọn, hậu quả cô tự gánh, Tôn Linh Chi, hôm nay tôi có thể nghe cô nói hết lời là vì tôi tâm trạng tốt, cô mà còn dây dưa…đừng trách tôi không khách sáo.”
Có nên thương hại cô ta không?
Hạ Vãn Chi không làm được.
Cuộc gọi video năm đó khiến cô bắt gặp cảnh Chu Dục và người phụ nữ này đang ân ái. Khi ấy cô đã đau lòng.
Nhưng cô không hận người phụ nữ này.
Chính cuộc gọi đó đã khiến cô thật sự nhìn rõ người đàn ông thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm rốt cuộc là người như thế nào.
“Hạ Vãn Chi!” Tôn Linh Chi run rẩy đứng dậy, lại túm lấy cô, “Cô không thể đi, đừng đi…”
“Tôi biết cô ghét tôi, nhưng những gì tôi nói là thật!” Tôn Linh Chi ánh mắt kiên định, môi run rẩy mở miệng, “Chu Dục đang ở trong đó… tôi sẽ kéo anh ấy ra, cô chỉ cần nói một câu trước mặt anh ấy là giữ lại đứa bé, anh ấy nhất định sẽ nghe, tôi xin cô!”
Hạ Vãn Chi nhíu mày.
“Tôi đi tìm anh ấy ngay bây giờ…”
“Tôi sẽ không giúp cô.” Hạ Vãn Chi lạnh lùng nói.
Tiếng khóc lập tức im bặt.
Hạ Vãn Chi nói từng chữ: “Tôi không ghét cô, cô không cần phải quá coi trọng bản thân.”
“Hoàn Tử.” Giọng Tạ Kỳ Diên vang lên từ phía sau, Hạ Vãn Chi không biết anh đứng đó từ lúc nào, chỉ thấy anh đi về phía trước, ánh mắt khẽ lướt qua Tôn Linh Chi đang cúi đầu sợ hãi, rồi như không có chuyện gì xảy ra nắm tay Hạ Vãn Chi đi vào trong, “Về thôi, cô dâu đến tìm em cụng ly.”
“Em còn chưa đi vệ sinh.” Hạ Vãn Chi ngượng ngùng cười.
Vân Lệ đập vào lòng bàn tay trái: “Chậc, quên mất, đi đi đi…”
Tạ Kỳ Diên gật đầu: “Anh đợi ở đây.”
Hạ Vãn Chi bật cười.
Có Tạ Kỳ ở đây canh chừng, không có kẻ nào không biết điều dám đến gần cô.
Về đến bàn tiệc, Hạ Vãn Chi vừa ngồi xuống liền thấy Tạ Lâm đưa vợ mới cưới đến cụng ly.
Hạ Vãn Chi không phải lần đầu gặp La Bích Ngọc, đối phương là người ít nói, lúc đến cụng ly gọi một tiếng anh cả chị dâu.
Tạ Kỳ Diên không có phản ứng gì, Hạ Vãn Chi đành phải gật đầu mỉm cười, nói vài câu chúc phúc.
“Ngày cưới cô dâu lớn nhất, cậu ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho người ta à?” Đợi người đi rồi, Khương Bách Xuyên trêu chọc một câu, sau đó lại nhìn Hạ Vãn Chi, vừa dìm vừa nâng, “May mà có Hoàn Tử giữ mặt mũi cho cậu, nói đi cũng phải nói lại, có vợ thật tốt.”
Người này chắc là bị người ta cụng ly nhiều quá nên mới nói năng lung tung, Vân Lệ lườm anh một cái, đổi cho anh ly nước trái cây: “Nói nhiều quá, đâu phải ngày vui của anh mà uống nhiều như vậy.”
Khương Bách Xuyên mặt dày vô sỉ, dưới gầm bàn nắm tay Vân Lệ, vẻ mặt hạnh phúc: “Ai nói không phải, cùng bạn gái tham dự tiệc cưới cũng là chuyện vui lớn.”
Hơn nữa, đến ngày vui lớn của anh và cô thật, anh không thể nào uống nhiều.
Hạ Vãn Chi ở bên cạnh cười, tiện thể đánh giá Tạ Kỳ Diên xem anh có uống nhiều không.
Sắc mặt Tạ Kỳ Diên như thường, xoay bàn tròn lấy một lon coca, ngón trỏ tay phải móc vào khoen kéo dễ dàng mở ra.
Một loạt động tác gọn gàng dứt khoát, đẹp trai đến mức Hạ Vãn Chi ngẩn ngơ.
Thấy Hạ Vãn Chi mặt mày lộ rõ vẻ ngưỡng mộ không che giấu được, Khương Bách Xuyên trong lòng mỉa mai Tạ Kỳ Diên lại khoe khoang thể hiện, cười như điên: “Chinh phục được người đàn ông mở lon nước bằng một tay, xin hỏi bà Tạ có cảm nghĩ gì?”
Chưa kịp Hạ Vãn Chi trả lời Tạ Kỳ Diên đã lên tiếng trước, cười như không cười: “Mở lon nước bằng một tay thôi mà, có gì đâu, tôi còn có thể một tay vặn gãy xương sọ của người khác nữa.”
Vân Lệ bật cười thành tiếng, thấy Tạ Kỳ Diên quá nghiêm túc, không dám cười quá lớn, đành phải dựa vào vai Khương Bách Xuyên nín cười.
Hạ Vãn Chi: “…”
Cảm nghĩ à? Còn có cảm nghĩ gì nữa.
Không dám nghĩ luôn ấy.
Khương Bách Xuyên vẫn chưa hiểu chuyện gì, chậc một tiếng, “À, thật tàn nhẫn.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.