Sắc mặt Tạ Thiên Tề đỏ gay, vẫn giữ vẻ mặt tự giễu và chắc chắn: “Cần gì chứ, chưa nói đến ngoại hình, chỉ riêng vấn đề gen, cả nhà họ Tạ chúng tôi trăm năm nay chưa từng có ai bị cận thị bẩm sinh phải đeo kính, còn cậu, chưa đến mười tuổi đã đeo cặp kính giống hệt ông ta!”
Ngón trỏ chỉ vào Liễu Thư Bạch run rẩy đến cả cổ tay, Tạ Thiên Tề gần như không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Ông không phải không có tình cảm với Tạ Kỳ Diên, dù sao đó cũng là đứa con ông mong đợi chào đời.
Nhưng ông không kiểm soát được bản thân, nhất là khi nhìn thấy Tạ Kỳ Diên đeo kính, ông liền không kiểm soát được mà liên tưởng đến Liễu Thư Bạch, liên tưởng đến sự nhục nhã vì bị phản bội đó.
Mày Tạ Kỳ Diên hơi nhíu lại, không giải thích gì về việc mình có bị cận thị hay không, chỉ nhìn Tạ Thiên Tề bằng ánh mắt có chút may mắn: “Tôi đúng là phải cảm thấy vui mới, trí thông minh của tôi chắc là di truyền từ mẹ tôi.”
Hạ Vãn Chi đang vịn vào khung cửa nghiêng đầu hóng chuyện, nhất thời không nhịn được bật cười một tiếng ngắn ngủi.
Nụ cười này lại rất kỳ diệu hóa giải được không khí nặng nề lúc này.
Cười vì thấy Tạ Kỳ Diên còn có tâm trạng đùa giỡn.
Biết anh không bị những lời nói đó của Tạ Thiên Tề ảnh hưởng, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hơi ngượng ngùng bước vào, Hạ Vãn Chi vừa định đưa tay ra khoác tay Tạ Kỳ Diên liền thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854697/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.