Trời đầu hè trong xanh không một gợn mây, gió thổi trong lễ đường tự do mà phóng khoáng.
Người dẫn chương trình theo quy trình hướng dẫn cô dâu chú rể truyền đi hạnh phúc, cách đó ba mét có một nhóm thanh niên độc thân đầy chí khí đứng xem, dẫn đầu là Dư Phi, trên mặt viết rõ hai chữ “háo hức”.
Hoắc Dương trốn ở góc xa nhất, khóe miệng khẽ giật: “…”
Tiền thưởng sắp đến tay chắc bay mất rồi.
“Tôi còn tưởng anh chỉ tích cực nhất khi gặp tiền thưởng thôi chứ.” Trúc Tử ngầm lườm Dư Phi một cái, giơ khuỷu tay huých anh ta sang một bên, nhường vị trí chính giữa cho Vân Lệ.
Dư Phi vừa định phản bác, liếc thấy Khương Bách Xuyên sau lưng Vân Lệ, giữ vững tinh thần ho khan hai tiếng: “Khuấy động không khí hiểu không!”
Hoắc Dương kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Hóa ra là vậy, thấy cậu tích cực như vậy tôi còn tưởng cậu muốn sớm thành gia.”
Dư Phi: “…”
Muốn thì chắc chắn là muốn, nhưng không có gan chó đó mà tranh giành với vị Khương gia này.
“Cô dâu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa ạ?” Người dẫn chương trình trên sân khấu tiếp tục theo quy trình.
Hạ Vãn Chi tay cầm một bó hoa chi tử và lan hồ điệp, là bó hoa đầu tiên Tạ Kỳ Diên tự tay gói sau khi được Vân Lệ dạy.
Bó hoa đầu tiên tự tay gói dành tặng cho cô dâu của mình.
Gió thổi mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa chi tử, Hạ Vãn Chi cười dịu dàng, đôi mắt cong cong như trăng khuyết nhìn thẳng vào Vân Lệ đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2854702/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.