Trời đầu hè trong xanh không một gợn mây, gió thổi trong lễ đường tự do mà phóng khoáng.
Người dẫn chương trình theo quy trình hướng dẫn cô dâu chú rể truyền đi hạnh phúc, cách đó ba mét có một nhóm thanh niên độc thân đầy chí khí đứng xem, dẫn đầu là Dư Phi, trên mặt viết rõ hai chữ “háo hức”.
Hoắc Dương trốn ở góc xa nhất, khóe miệng khẽ giật: “…”
Tiền thưởng sắp đến tay chắc bay mất rồi.
“Tôi còn tưởng anh chỉ tích cực nhất khi gặp tiền thưởng thôi chứ.” Trúc Tử ngầm lườm Dư Phi một cái, giơ khuỷu tay huých anh ta sang một bên, nhường vị trí chính giữa cho Vân Lệ.
Dư Phi vừa định phản bác, liếc thấy Khương Bách Xuyên sau lưng Vân Lệ, giữ vững tinh thần ho khan hai tiếng: “Khuấy động không khí hiểu không!”
Hoắc Dương kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Hóa ra là vậy, thấy cậu tích cực như vậy tôi còn tưởng cậu muốn sớm thành gia.”
Dư Phi: “…”
Muốn thì chắc chắn là muốn, nhưng không có gan chó đó mà tranh giành với vị Khương gia này.
“Cô dâu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa ạ?” Người dẫn chương trình trên sân khấu tiếp tục theo quy trình.
Hạ Vãn Chi tay cầm một bó hoa chi tử và lan hồ điệp, là bó hoa đầu tiên Tạ Kỳ Diên tự tay gói sau khi được Vân Lệ dạy.
Bó hoa đầu tiên tự tay gói dành tặng cho cô dâu của mình.
Gió thổi mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa chi tử, Hạ Vãn Chi cười dịu dàng, đôi mắt cong cong như trăng khuyết nhìn thẳng vào Vân Lệ đang mắt đỏ hoe lại cười rạng rỡ trong đám đông.
Như thể hiểu được Hạ Vãn Chi đang nghĩ gì, Tạ Kỳ Diên ra hiệu cho người dẫn chương trình đưa micro đến.
Hạ Vãn Chi hoàn hồn, ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Kỳ Diên một cái.
Tạ Kỳ Diên nhướng mày cười, đầu ngón tay khẽ vu/ốt ve eo cô: “Trong phần truyền đi hạnh phúc, người đón nhận hạnh phúc cũng là nhân vật chính.”
Trước đám cưới, anh mượn Vân Lệ đến dạy gói hoa cầm tay, còn Khương Bách Xuyên lại mượn Hạ Vãn Chi cùng nhau bí mật lên kế hoạch cho một chuyện lớn.
Tuy không nói với ai nhưng Tạ Kỳ Diên đã đoán ra.
Micro được đưa đến miệng, nụ cười Hạ Vãn Chi càng thêm rạng rỡ, hít một hơi thật sâu: “Tôi… đã sẵn sàng rồi.”
Nhìn về phía Khương tổng nào đó đang căng thẳng nhất trong đám đông, Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng nói: “Tôi chuẩn bị truyền đi hạnh phúc này cho một người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, bởi vì… trong ngày đặc biệt này, tôi hy vọng cô ấy cũng nhận được hạnh phúc.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt không ngớt, Trúc Tử hiểu ý Hạ Vãn Chi, kích động kéo Vân Lệ ra trước mặt mình: “Thấy chưa, thấy chưa! Chi tử Lệ Chi mới là tình yêu đích thực!”
Vân Lệ không ngờ đến phần này, ngẩng đầu lên cố gắng kìm nén không cho nước mắt cảm động chảy xuống làm nhòe lớp trang điểm.
Nhưng khi tất cả mọi người đều tưởng Hạ Vãn Chi sẽ tự tay trao hoa cầm tay cho Vân Lệ, cô lại ranh mãnh cười quay lưng lại, quay đầu nhắc nhở một câu: “Khương tổng có thể giành được, phải không?”
Nghe vậy, Vân Lệ ngẩn người hai giây.
Cũng chỉ hai giây, bó hoa cầm tay trắng tinh tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc rời khỏi đầu ngón tay Hạ Vãn Chi, tạo thành một đường cong giữa không trung.
Acnes
Ngay lúc nó sắp rơi xuống, một bóng đen lao tới, vững vàng đón lấy bó hoa ấy.
Hạ Vãn Chi nhướng mày cười, trong nụ cười xen lẫn chút ý đắc ý.
Điều này khác với những gì đã nói ban đầu.
Khương Bách Xuyên cong môi cười, hiểu ra ý của cô.
Cô là nửa người nhà mẹ đẻ của Vân Lệ, tuy nói đã đồng ý cho anh ta cơ hội để anh ta hoàn thành một chuyện rất quan trọng.
Nhưng so với việc được tặng, cô càng hy vọng hạnh phúc này là do anh ta chủ động tự tay giành lấy.
Hạ Vãn Chi biết anh ta có thể giành được, và nhất định sẽ giành được.
Tiếng reo hò và vỗ tay xung quanh vang dội không ngớt, micro không biết sao lại đến tay Khương Hữu Dung, cô hét lớn: “Xin chúc mừng chàng trai cao to, đẹp trai, giàu có, tốt bụng này đã trở thành tuyển thủ MVP xuất sắc nhất trận đấu! Phỏng vấn một chút anh Khương, trong khoảnh khắc vô cùng quan trọng này, anh có định làm chuyện gì thật quan trọng không?”
Lời này mang tính định hướng rất cao, Khương Bách Xuyên khẽ liếc nhìn em gái mình một cái, ra hiệu cho cô bớt lại một chút.
Vân Lệ mặt mỏng.
Anh sợ cô ấy chạy mất.
Trong khoảnh khắc tim đập thình thịch, Khương Bách Xuyên quay người lại, tay cầm bó hoa hơi run rẩy mà không ai nhìn thấy.
Cho đến khi Vân Lệ chủ động đưa tay ra cho anh: “Ngẩn người gì vậy, không phải định tăng cho em sao?”
Mọi người đều nhìn ra sự căng thẳng của anh, tiếng vỗ tay cổ vũ kéo dài không ngớt, Khương Bách Xuyên nhìn cô gái trước mắt, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, điều hòa hơi thở rồi từ từ quỳ một gối xuống.
“Aoooo! Đồng ý đi —” Dư Phi, người đảm nhận vai trò khuấy động không khí nhảy cẫng lên reo hò.
Hoắc Dương ấn vai anh ta xuống để anh ta không làm loạn nữa: “Hét sớm quá…”
“Ha ha ha ha —” Cả hội trường già trẻ lớn bé cười không ngớt.
Vân Lệ gần như phản xạ có điều kiện nhận lấy bó hoa Khương Bách Xuyên đưa đến trước mặt, sau khi hoàn hồn liền cụp mắt xuống đối diện với ánh mắt vô cùng nóng rực của Khương Bách Xuyên, cộng thêm bị không khí xung quanh tác động, hơi nóng trên mặt lan dần xuống d/ái tai.
Khương Bách Xuyên cười nhìn, úc này gương mặt đỏ hồng của cô còn khiến tim anh rung động hơn nữa.
“Anh… anh làm gì vậy?” Cô ngượng ngùng siết chặt bó hoa, khẽ cúi người định kéo anh đứng dậy, nhưng khi chạm vào tay, Khương Bách Xuyên lại nắm lấy tay cô.
Nắm tay cô dịu dàng và trân trọng đến mức khiến người khác xúc động, trong tiếng hoan hô vang dội, anh thành kính cúi đầu, hôn lên mu bàn tay cô.
Khoảnh khắc này quá mức rung động lòng người, Hạ Vãn Chi nhìn một hồi không kìm được mà mắt đã ươn ướt.
Tạ Kỳ Diên giơ tay lên xoa đầu cô, khẽ ấn cô tựa vào vai mình, cười nói: “Còn khóc nữa, anh xót lắm đó.”
Vừa nói vừa đưa tay Hạ Vãn Chi ấn vào vị trí tim mình.
Thế là Hạ Vãn Chi liền cười, vừa cười vừa nức nở: “Vân Lệ những năm qua sống khổ quá rồi.”
Vân Lệ từng nói, nếu không gặp Khương Bách Xuyên, có lẽ đời này cô cứ vậy thôi.
Ông trời thương xót lại để cô gặp được Khương Bách Xuyên.
Anh dạy cô tình yêu là gì, dạy cô học cách yêu, dạy cô cảm nhận tình yêu.
“Tương lai còn dài, họ có cả đời để tận hưởng tình yêu.” Hôn lên trán Hạ Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên ôm cô, giọng nói dịu dàng, “Họ sẽ rất hạnh phúc, chúng ta cũng vậy.”
Thế giới rộng lớn, giữa biển người mênh mông gặp được một người mình thích quả thật không dễ.
Vừa hay người đó cũng thích mình, xác suất lại càng nhỏ hơn.
Yêu nhau vốn dĩ đã là một chuyện rất hạnh phúc và tốt đẹp.
Huống hồ là cùng người mình yêu kết hôn sinh con, xây dựng một gia đình nhỏ, bạc đầu giai lão, sống trọn một đời.
Đầu óc Vân Lệ dù có mơ hồ đến đâu, lúc này cũng phản ứng lại được hành động hiện tại của Khương Bách Xuyên có ý nghĩa gì.
Dư Phi ở bên cạnh lớn tiếng reo hò, kéo theo Trúc Tử cùng nhau vỗ tay cổ vũ, trên sân khấu còn có Khương Hữu Dung cầm micro…
Mấy người này đều là những người tính tình hoạt bát, hợp lại với nhau quả thật có chút náo loạn, Vân Lệ căng thẳng đến không chịu được, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, nhớ ra còn có trưởng bối ở đây, không nghĩ ngợi gì liền nói với Khương Bách Xuyên: “Em đồng ý! Em đồng ý… anh mau đứng dậy đi.”
Tay phải còn đang mò nhẫn trong túi, Khương Bách Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, nội tâm vốn đang căng thẳng lúc này lại thầm vui sướng, vẻ mặt từ từ nhuốm một lớp ý cười đắc ý: “Đừng vội cục cưng. Anh biết em đồng ý, nhưng anh còn chưa bắt đầu cơ mà.”
Vân Lệ: “…”
Trên sân khấu Hạ Vãn Chi cười đến không chịu được, lớn tiếng hét lên: “Khương tổng, anh có được không đó —”
Khương Hữu Dung chậc một tiếng, hét vào micro: “Nhanh lên đi anh trai tốt của em, lề mề như vậy, anh không vội có vợ nhưng em vội có chị dâu rồi!”
“Ha ha ha ha ha ha —”
Vân Lệ ngượng đến mức lén lườm Khương Bách Xuyên một cái.
Khương Bách Xuyên không kiểm soát được nụ cười ngạo nghễ của mình, cuối cùng từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn kim cương xanh đã chuẩn bị từ lâu, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bạn gái mình.
“Cô Vân Lệ, anh có hơi căng thẳng.” Ánh mắt dường như ngấn lệ, anh giơ tay lên, chiếc nhẫn kim cương đó khẽ rung trên đầu ngón tay anh.
Đó là tay anh đang run.
Ban đầu chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ đầu óc trống rỗng, Khương Bách Xuyên nhìn cô, ngay cả giọng nói cũng run: “Em… có bằng lòng gả cho anh không?”
Anh muốn hứa với cô, sẽ yêu cô cả đời, che chở cô…
Nhưng cả đời quá dài, lời thề quá hư ảo, anh càng muốn ở bên cạnh cô, dùng cả đời để kiểm chứng đáp án “cả đời” này.
“Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!”
Với Khương Hữu Dung cầm micro trên sân khấu làm đầu tàu, cả hội trường gần như ai cũng reo hò cổ vũ cho họ.
Vân Lệ hít hít mũi, vừa khóc vừa khẽ mắng: “Đồ ngốc.”
Sớm từ khi Khương Bách Xuyên vô tình hay cố ý nhắc đến việc muốn cưới cô, cô đã bắt đầu có chút mong đợi.
Tuy mong đợi nhưng cũng có hoang mang, bối rối, căng thẳng.
Nhưng lúc này cô chỉ có một câu: “Em đồng ý.”
“Khương Bách Xuyên, em đồng ý.” Sợ anh nghe không rõ, cô lại một lần nữa kiên định đồng ý.
Nhẫn được đeo vào, hai chân rời khỏi mặt đất được ôm lên xoay vòng tại chỗ, khoảnh khắc đó, nước mắt Vân Lệ lăn dài cùng nụ cười.
Gió khẽ thổi qua, mang đến hạnh phúc của cô.
Hạ Vãn Chi khóc không thành tiếng, nước mắt vừa được Tạ Kỳ Diên lau khô lại chảy ra, Tạ Kỳ Diên hết cách, đành phải uy h**p: “Còn khóc nữa à?”
Hạ Vãn Chi hoàn toàn quen thuộc với mánh khóe của anh, mặt vẫn còn vương hai hàng lệ, nhón chân lên ôm mặt Tạ Kỳ Diên chủ động hôn sâu.
“Tạ Kỳ Diên, em yêu anh.”
A Diên của em.
Em yêu anh.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Hữu Dung lại càng kích động hơn, không biết sao lại gia nhập vào phe của Dư Phi, cùng nhau reo hò cuồng nhiệt: “Lễ thành! Xin chúc mừng hai cặp đôi mới cưới và sắp cưới!”
Dư Phi tiếp lời: “Lãng mạn mùa hè không bao giờ tàn, hạnh phúc của tân lang tân nương mãi mãi bền lâu, chúc cho những người yêu nhau trên đời cuối cùng cũng thành đôi! Tiếp theo xin mời cô dâu chú rể của chúng ta nâng ly, cùng kính mời bốn phương khách quý —”
Người dẫn chương trình bị bỏ quên trong góc lần đầu tiên cảm nhận được khủng hoảng nghề nghiệp: “…”
Mưa cánh hoa rơi như tuyết, dàn nhạc giao hưởng tấu lên vũ khúc tình yêu, nơi gió đi qua, tình yêu của họ lan tỏa vô tận.
Lãng mạn mùa hè không bao giờ tàn.
Hạnh phúc của tân lang tân nương mãi mãi bền lâu.
_
Kết thúc chính văn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.