Tuy nhiên, ta không sai. Từ gia chủ ánh mắt chứa đầy sự u ám, tưởng tượng đến Hiên Viên linh âm, đầy hận thù, còn có tiếng khóc thê lương, tiếng kêu gào lên án, khiến ta không khỏi nghi ngờ.
Cái "ra vẻ đạo mạo" trong miệng nàng, có phải đang nói về Từ gia chủ này không?
Đây chỉ mới là suy đoán ban đầu, ta không thể hoàn toàn xác định liệu suy nghĩ của mình có chính xác hay không.
Nhưng khi liên hệ với hiện trạng của Từ gia, chỉ còn lại một người duy nhất, ta cảm thấy mình đã không sai lầm khi điều tra.
"Hiên Viên tộc trưởng, Từ mỗ không có ý gì khác. Hiện nay, thiên hạ đã chia năm, Hoàng thượng muốn gì, Từ mỗ không cần phải nói. Tộc trưởng đại nhân chắc chắn hiểu rõ trong lòng. Nếu tộc trưởng cho rằng lễ của Từ mỗ chưa đủ, Từ mỗ trưởng tử một thế hệ thiên kiêu, phong hoa chính mậu, tài hoa hơn người. Không biết Hiên Viên tộc trưởng có để ý tới linh âm tư tế, ái nữ của Hiên Viên tộc trưởng không?"
Ta cố nhịn sự tức giận, suýt phun ra một câu. Bỗng nhiên ta nhớ đến một từ, gọi là "mặt người dạ thú."
Mặc dù ngày xưa hôn nhân là do cha mẹ quyết định, nhưng Từ gia chủ lại vì muốn lung lạc Hiên Viên gia mà đưa ra yêu cầu kết thông gia.
Hơn nữa, ngữ khí của y, nghe như đang đem chính mình trưởng tử bán đi, chứ không phải cầu hôn.
Điều này khiến ta cảm thấy, để đạt được mục đích, Từ gia chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/2696586/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.