11.
Sở Vi Thanh không trả lời ngay, chỉ cúi xuống nhẹ nhàng đặt bản hợp đồng lên chăn.
Khuôn mặt Đan Nhiên vô cảm, nhưng mắt anh đã đỏ hoe, đôi bàn tay giấu dưới lớp chăn siết chặt đến trắng bệch.
Anh cứ nghĩ rằng sau khi đặt xuống Sở Vi Thanh sẽ rời đi ngay.
Nhưng hắn không đi.
Thậm chí còn ngồi xuống bên giường, lặng lẽ quan sát gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Đan Nhiên.
Tim anh đau nhói, một ngọn lửa khó chịu vừa chua xót vừa ấm ức bùng lên, lan khắp cơ thể.
"Tại sao?" Đan Nhiên lại hỏi.
Sở Vi Thanh vẫn im lặng. Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng, giọng nói cũng khàn đặc như anh:
"Không cần vội."
"Đây là bản hợp đồng sơ bộ do trợ lý của em soạn thảo, có thể vẫn còn thiếu sót. Em vừa xem qua, không thấy vấn đề gì, nhưng anh cẩn thận hơn," hắn ngừng một chút rồi nói tiếp, "khi nào có thời gian thì kiểm tra lại giúp em nhé."
Sở Vi Thanh khẽ nhếch môi, như thể đang cười:
"Đến lúc bị em chơi xỏ rồi hối hận, muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu."
Trò đùa này chẳng hề buồn cười.
Ít nhất, Đan Nhiên không cười nổi.
12.
"Tại sao chứ?"
Đây là lần thứ ba anh hỏi.
Bình thường Đan Nhiên không phải người kiên nhẫn, nhưng vì đây là Sở Vi Thanh.
Sở Vi Thanh trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu, lúc này Đan Nhiên mới nhận ra đôi mắt hắn vương đầy tơ máu.
"Từ trước đến giờ em chưa từng nói với anh một câu cảm ơn."
"Lúc đó, cảm ơn anh."
"Cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-ly-hon-nghenh-phong-xuy-hi/1321801/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.