Ba tháng, mùa đông rét lạnh đã qua, cây cối bắt đầu nảy mầm mới, mang theo ánh mặt trời ấm áp bắt đầu chiếu khắp mặt đất rộng lớn, bồi dưỡng vạn vật.
Lại là một mùa mới phải đến.
Trong phòng khách quý của bệnh viện, bụng Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhô ra.
Cô cẩn thận lau chùi mặt của Hàn Trạch Vũ, hết sức cẩn thận, sợ mình thoáng dùng sức một chút, sẽ làm đau anh.
Hàn Trạch Vũ vẫn yên lặng như vậy nằm ở trên giường bệnh, vết thương bên ngoài thân thể trên căn bản cũng tốt lên rồi, chỉ là trên trán để lại một vết sẹo thật sâu, tóc chỉ có thể che kín một nửa.
Chỉ là, hình như không ảnh hưởng chút nào đến vẻ tuấn tú lạnh lùng của anh, ngược lại tăng thêm vài phần khí chất thô kệch của anh.
Lãnh Tiếu Tiếu si ngốc nhìn người đàn ông thiếu chút nữa thành anh trai của mình này, khóe môi khẽ giương lên.
Người đàn ông này vĩnh viễn là như vậy, yêu cho đến bây giờ đều là để ở trong lòng.
Ban đầu vì sợ mình bị tổn thương, anh đem tất cả đều để ở trong lòng, yên lặng thừa nhận. Nhẫn tâm ép mình lấy xuống đứa bé như vậy, không tiếc để cho mình hận anh.
Thật may là giằng co một phen, tất cả vẫn còn, tất cả đều tốt.
Nếu không, thật sự làm sau biết tất cả, chẳng phải là muốn hối hận cả đời?
Cho nên, sau chuyện này, Lãnh Tiếu Tiếu khắc sâu cảm nhận được, nếu thật sự yêu xin mời lớn tiếng nói ra?
"Trạch Vũ, anh có thể nghe được em nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-mua-choc-phai-tong-giam-doc-tri-mang/654585/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.