Dọc theo đường đi, Hàn Trạch Vũ luôn có một loại cảm giác hoảng hốt, loại cảm giác đó giống như là thất lạc một đồ vật rất quý trọng, hơn nữa bản thân mình lại không nghĩ ra đó là gì.
Phải chăng là Lãnh Tiếu Tiếu? Mất đi cô ấy sao?
Trong đầu của Hàn Trạch Vũ đột nhiên thoáng qua một cái ý nghĩ, mà ý nghĩ này xuất hiện, làm trong lòng của anh càng rối loạn, anh vội vã lấy điện thoại di động ra, bấm một chuỗi số.
Nghe tiếng nhắc nhở điện thoại đã tắt máy, trong đầu của Hàn Trạch Vũ hoàn toàn trống rỗng.
Một dự cảm xấu xâm nhập.
Người phụ nữ đáng chết này?
Hàn Trạch Vũ mạnh mẽ nhấn cần ga một cái, tăng tốc xe giống như một đuôi cá, lưu loát xuyên qua dòng xe cộ, như một trận gió gào thét mà đi qua, cực kỳ nguy hiểm, chọc cho tài xế xe khác rối rít dừng ngay xe lại, đưa đầu ra ngoài tức giận mắng.
Hàn Thi Dư dọn dẹp phòng xong, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn căn phòng trống không, về sau chỉ thuộc về Trạch Vũ cùng mình, trong lòng của cô bắt đầu nhộn nhạo có một cảm giác hạnh phúc?
Đột nhiên, tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên, Thi Dư vội vàng đứng lên. Cô nghe thấy tiếng đóng cửa xe rất nặng nề, lực độ này hình như ẩn chứa lửa giận rất lớn.
Hít một hơi thật sâu, lấy ra chiêu bài nụ cười, đi tới cửa chính nghênh đón anh.
" Lãnh Tiếu Tiếu?" Hàn Trạch Vũ vừa vào cửa liền vội vã rống lớn .
Trong giọng nói hơi run
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-mua-choc-phai-tong-giam-doc-tri-mang/654813/chuong-146.html