Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Hàn Trạch Vũ mang theo âm khí vẻ mặt lãnh khốc bước tới, cảm giác sợ hãi từ trong lòng lan tràn ra.
Cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận mới nãy không rời đi cùng Gia Di. Nhìn Hàn Trạch Vũ từng bước một đến gần, theo bản năng cô di chuyển về ghế sa lon phía sau, để có chỗ tựa lưng. Xa xa Hàn Trạch Vũ thấy bóng dáng của cô, đôi con ngươi như ngôi sao chói lọi mang theo vẻ mặt kinh hoảng đang nhìn mình, còn có đôi môi đỏ mọng hé mở, như có như không hấp dẫn, hôn lên đó sẽ có loại cảm giác làm cho người ta nghiện. Anh nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng toát ra sự khủng hoảng của cô, nên cố ý thả chậm bước chân. Có thể thấy cô đang ở trước mặt của mình, vật nặng trong lòng liền thả xuống, tiếp đó, anh muốn người phụ nữ đáng chết này phải trả giá. Một đoạn đường ngắn ngủn, anh đi từ từ tới đây, giống như là qua một thế kỷ, Tiếu Tiếu nhìn thấy ánh mắt âm lãnh kia của anh đang nhìn soi mói mình, khiến cho cô có cảm thật đau khổ. " Em đang sợ?" Hàn Trạch Vũ cuối cùng đã đi tới đây, ngồi xuống dán thật chặt bên người cô. " Em. . . . . ." " Em có can đản bỏ chạy, làm sao lại không có can đảm đối mặt anh?" Trong giọng nói của Hàn Trạch Vũ xen lẫn tức giận cùng quyến luyến không dễ dàng phát hiện. " Trạch Vũ, đừng như vậy, em chỉ không muốn làm khó anh, hơn nữa em cũng không muốn pháTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-mua-choc-phai-tong-giam-doc-tri-mang/654822/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.