Mẹ Tô rửa hoa quả xong đi ra, trong phòng đã không còn bóng dáng con trai. Bà hỏi Tống Tụng: "A Tranh đi đâu rồi?"
Tống Tụng khẽ cong môi mỉm cười dịu dàng, nhỏ nhẹ giải thích: "Công ty có việc gấp, anh ấy phải đi xử lý ạ."
Nhớ lại dáng vẻ hốt hoảng của Tô Minh Tranh vài phút trước, Tống Tụng không khỏi cau mày. Tô Minh Tranh chỉ để lại một câu công ty có việc rồi vội vàng rời đi, cuối cùng cũng không nói cho cô biết khi nào mới có thể đưa tiền cho cô.
Mẹ Tô đặt đĩa hoa quả lên bàn bên cạnh Tống Tụng: "Ăn nhanh đi con."
Tống Tụng nói lời cảm ơn, bảo mẹ Tô đừng bận rộn vất vả nữa, cô ở đây không thiếu gì cả.
Tuy nhiên, mẹ Tô vừa ngồi xuống chưa được mấy giây lại bắt đầu hỏi vấn đề chưa được trả lời lúc nãy: "Tống Tụng, con và A Tranh nhà chúng ta quen nhau như thế nào vậy?"
Biết đáp án của câu hỏi, Tống Tụng tỏ ra rất bình tĩnh: "Quen nhau ở trường học, công ty anh ấy và Đại học Tùng Hải có hợp tác dự án."
Nghe vậy, mẹ Tô gật đầu: "Đại học Tùng Hải à, tốt đấy. Tô Mạt cũng đang giảng dạy ở trường đó."
"Giảng dạy?" Trong đầu Tống Tụng đột nhiên hiện lên nội dung cuộc trò chuyện của những người ngồi hàng ghế đầu trong hội trường lớn hôm đó, "Ở Khoa Sinh Hóa sao?"
Mẹ Tô lại gật đầu: "Đúng vậy, con biết à? Tô Mạt. Đứa trẻ đó tên là Tô Mạt, là một đứa trẻ bất hạnh, từ nhỏ đã được nhà chúng ta chiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-mua-lac-loi-ung-tay-hoa/1214205/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.