Tiêu Tiêu ngạc nhiên mà nhìn chiếc chìa khóa trên tay, lại nhìn về phía Chung Thụy bên cạnh, có chút không thể tin nổi mà trừng lớn mắt.
Chung Thụy lại có thể đưa chìa khóa nhà cho mình, đã tin tưởng cô đến vậy rồi sao?
Tiêu Tiêu lắc đầu, bây giờ không phải lúc nói điều này…….
Cô hít một hơi thật sâu, chiếc chìa khóa được nắm chặt trong lòng bàn tay có chút đau: “Tiền bối Chung, tôi không phải …. Người tùy tiện như vậy.”
Tiếng nói của Tiêu Tiêu càng ngày càng khẽ khàng, càng nói càng cảm thấy không có sức lực.
Cô chấp nhận sự giúp đỡ của Chung Thụy, vậy có nên tự giác trả công gì gì đó…
Nhưng mà khoảnh khắc nhìn thấy chiếc chìa khóa kia, Tiêu Tiêu vẫn còn sợ sệt. Lời từ chối không chút do dự vẫn nói ra miệng…
Người bị bao dưỡng nên có giác ngộ, chỉ là một chiếc chìa khóa, đã làm cho lòng của cô rối loạn rồi sao?
“Tiền bối Chung, chiếc chìa khóa này tôi không thể lấy.”
“Vì sao không thể?” Chung Thụy hơi quay đầu qua, ánh sáng theo cửa sổ thủy tinh của xe phản xạ xuống phía dưới, sườn mặt của anh giống như mạ một lớp vàng mỏng, càng tôn lên khuôn mặt như tranh vẽ của anh.
Tiêu Tiêu ngẩn người, có chút không được tự nhiên mà xoay mặt qua một bên, “Tôi và anh… Cái này… Không phải quan hệ như vậy… Cho nên…”
Cô lắp bắp, nói năng có chút lộn xộn, Chung Thụy liếc mắt qua đây, bỗng nhiên nở nụ cười…
“Biết quét dọn không?”
Tiêu Tiêu có chút ngơ ngác mà gật đầu, nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nay-ngu-cung-ai/88282/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.