"Ôn tiểu thư, theo như cô vừa kể lại, hôm nay lúc tám giờ hai mươi phút, tại Cao ốc Hồng Hâm số 139 đường Vĩnh Hoa, đối tượng đáng nghi là Lục Hiển, chưa được sự đồng ý của cô đã xâm phạm mãnh mẽ thân thể của cô, lúc ấy tại sao cô ở Cao ốc đó?"
Ánh đèn chói mắt chiếu lên gương mặt không còn chút máu, ảm đạm như cương thi của cô.
Vưu Mỹ Hiền và Ôn Quảng Hải không muốn đến đây với cô, chỉ có chị cô là Ôn Nghiên chịu tới, ngồi thẩm vấn với cô.
CHiếc áo sơmi màu trắng bị dính máu đã sớm bị mang đi đốt, cô đang mặc chiếc ao cánh dơi hiệu Đại Nhất, theo phong cách mà những phụ nữ thời đại mới theo đuổi cuồng nhiệt, ngược lại làm nổi bậc lên cả người đơn bạc như tờ giấy, mái tóc mềm mại xoã xuống đầu vai, đôi mắt sưng húp, đỏ hoe vì khóc, nhìn như cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra khi đó mà sợ hãi, co rúm người, nắm chặt cổ áo, sợ hãi nhìn vị cảnh mặc cảnh phục màu trắng, vừa há mồm lại muốn khóc.
Ai còn nhẫn tâm để hỏi tiếp chứ, huống chi là đàn ông, luôn cho mình là đúng, chưa tiến hóa hoàn toàn. (???)
Không thể phủ nhận, trời sinh phụ nữ là diễn viên, khi nào lấy chiếc mặt nạ nào gắng lên mặt để đạt mục đích cuối cùng, có được sự biểu cảm tuyệt đối.
Nhìn xem, cô vừa nhấc mi, nhíu mắt, cúi đầu nghẹn ngào nháy mắt, muốn nói lại thôi, vô cùng gian nan, không biết tố cáo thế nào, vô cùng đau khổ, biểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nay-roi-cang/1848697/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.