"Ai cũng biết, trên đường phố hỗn độn này chật kín những người nói chuyện phiếm, mà ai "chém" tới đối phương đứt tay đứt chân mổ bụng lòi ruột mới là người thắng. Phải biết ngoan ngoãn? Ai biết vâng lời thì mới có thể sống lâu một chút, còn kẻ không có đầu óc sớm muộn gì cũng bị chôn thây mà thôi, A Hiển àh, xuất thân ở nơi hỗn tạp này thì còn cần nhờ vào ở đây ---". CHiếc đèn chân không chiếu một màu trắng bệch như những bông tuyết rơi xuống, trên tay Tần Tứ gia cầm mẩu thuốc lá màu lam có hương vị nồng đặc hơn đưa vào trong miệng, do dự mà hút vào, tạo ra những nhóm lửa cháy đứt quãng, ngón tay lão chỉ vào thái dương, kéo kéo khóe miệng, giống như một giáo sư văn học phi phàm đã qua tuổi năm mươi đang đứng trên bụt giảng, ánh mắt khát khao truyền thụ nhân sinh.
Lục Hiển gật đầu cung kính: "Tôi biết nên làm thế nào rồi"
Năm tháng không buông tha người nào, mái đầu Tần Tứ gia đã điểm hoa râm, giơ tay nhất chân cũng hơi chậm chạp, Man Ny vung bài lên chiếc bàn, cao giọng cười: "Hồ, Đại Tứ hỉ". Một nhóm chị dâu chơi cùng có người cười, có người cuối mặt, nói nhỏ: "Tối nay Man Ny gặp được vận lớn rồi, một đêm tiêu diệt bốn phương, Tần Tứ gia dạy cô bí quyết gì thế? Tha cho chúng tôi đi, đã cạn tiền rồi này"
Man Ny xoay người nháy mắt với Tần Tứ gia đang uống trà nói chuyện phiếm nháy mắt mấy cái, tràn đầy đắc ý, vẫn là tuổi trẻ bốc đồng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nay-roi-cang/1848710/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.