Từ lần đấu khẩu với chàng trai ở quảng trường đó, Tiêu Nguyệt liên tục đụng mặt hắn* ở trong trường, cô chẳng hiểu tháng này mình phạm phải sao Thái Tuế hay sao nữa, đen đến đủ đường.
* Ở đây , editor tạm để tên nhân vật kia là hắn nhé , vì Tiêu Nguyệt đang mất cảm tình với anh mà ^^
Đi đến lớp, va vào hắn, bao tập đề kiểm tra cứ thế rơi tùm lum xuống đất, mấy bài điểm kém đến thê thảm của Tiêu Nguyệt cứ thế bay tứ tung khắp hành lang.
Tên kia tuy hay chạm mặt cô nhưng không có hành động gì gọi là trả thù hay trêu ghẹo, ngoại trừ lần thấy hắn chơi bóng rổ với bạn bè ra, hầu như đều rất ít cười, đúng là tên mặt lạnh như tiền.
Hắn đứng hiên ngang, vời vợi như một vị thần tái thế, nghiễm nhiên ngắm nhìn mấy bài kiểm tra và tập đề của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt trong lòng vẫn còn mong chờ hắn cúi người nhặt giúp mình vài tập đề, một mình cô đi gom lại chắc cũng vào tiết, cô còn phải đến phòng thầy Trương dạy toán lấy đề nữa. Nhưng hắn ta lại chỉ đứng yên như vậy, nhìn cô từ trên cao xuống.
Đằng sau vang lên tiếng của ai đó, chẳng mấy chốc trước mặt cô tối om, không chút ánh sáng. Tiêu Nguyệt ngước lên nhìn, thấy có cậu bạn nào đó khoác vai bá cổ hắn: "Giang Thành Xuyên, đi chơi bóng rổ đi!"
Tiêu Nguyệt nhận ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012674/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.