Trở về Hoa Nghị Huynh Đệ, Lục Dương bị phóng viên và người hâm mộ bao vây, không di chuyển được. Công ty nhanh chóng cử người ra sơ tán, Phong Triển cùng một vài trợ lý đi đến đưa anh an toàn vào công ty.
Mấy người phóng viên vẫn không chịu bỏ cuộc, chen lấn, xô đẩy nhau trong đám người, liên tục chĩa máy ghi âm, máy quay vào Lục Dương, tuy là ban ngày nhưng ánh đèn flash vẫn khiến người ta chói mắt.
"Lục Dương, anh và phóng viên Dương Thần Sơ có quan hệ gì?"
"Hai người bắt đầu quen nhau bao lâu?"
"Hai người có đặc thù công việc như vậy, liệu sẽ duy trì quan hệ được bao lâu?"
Phong Triển một tay giữ Lục Dương, một tay gạt người ở phía trước ra: "Sự việc lần này hoàn toàn chỉ là hiểu lầm."
Rốt cuộc, qua khoảng mười lăm phút sau, hai người mới an toàn tiến vào đại sảnh công ty, thoát khỏi đám người bên ngoài. Phong Triển bực bội, ngồi xuống ghê sofa: "Cậu nhìn đi! Nhìn xem cậu làm ra cái gì này!"
Lục Dương vẫn bình thản, mắt nhìn ra bên ngoài: "Lý Thấm, cậu ra đây.", anh gọi người trợ lý còn đứng ở ngoài cửa vào, nói nhỏ gì đó.
Lý Thấm 'vâng' một tiếng, bước ra ngoài, đưa mấy người hâm mộ bị phóng viên xô đẩy ra nơi an toàn. Phong Triển nhìn theo ánh mắt Lục Dương, thấy cảnh đó, lửa giận càng bùng phát, tay đập xuống bàn: "Giờ này cậu còn đủ sức lo cho đám người đó?"
Lục Dương không nói gì, ngồi xuống ghế sofa, ngả người về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012676/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.