Hai người đi vào khu chung cư, mấy người đang ngồi ở gốc cây bạch quả trơ trụi thấy bóng người đi tới, họ liền cao hứng: "Con cái nhà ai giờ này mới về đấy?"
Người trong khu chung cư này chủ yếu là người trung niên và người già, cuộc sống đã dần bước vào hoàng hôn, an nhàn hưởng thụ tuổi xế chiều. Lục Dương bước ra khỏi bóng tối, chào hỏi: "Khuya rồi mà mấy bác còn ra ngoài hóng gió sao ạ?"
Một bà lão đứng dậy: "Ây dà, tiểu Dương đấy hả? Lại về thăm mẹ phải không?"
Bà lão không trả lời câu hỏi của Lục Dương mà lại nói vào chuyện khác, anh cũng không thấy phiền. Người già đều là vậy, đôi khi họ chẳng quan tâm đến vấn đề bạn hỏi, hoặc có thể họ còn chẳng nghe rõ bạn vừa nói gì.
Có ông lão vỗ vai bà ấy: "Chúng ta chán quá nên mới ra ngoài này ngồi, cháu mau vài thăm bà Lục đi, hôm trước bà ấy vừa bị trật chân xong." Ông ấy đỡ bà lão ngồi xuống, còn nói nhỏ điều gì đó, mấy người xung quanh bắt đầu rôm rả nói chuyện.
Lục Dương tạm biệt bọn họ, dẫn Dương Thần Sơ đi lên lầu.
Khi đi qua đám người, cô nghe thấy họ đang thảo luận.
"Tiểu Dương này có hiếu, cả năm đi làm xa, nhưng vẫn tranh thủ thời gian về thăm mẹ." Người kia thở dài tiếc nuối: "Chỉ tiếc là ngoại hình cậu ta không thể coi được, nếu không tôi sẽ giới thiệu cháu gái của tôi cho nó."
"Bà không thấy cậu ta vừa dẫn theo cô gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012697/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.