Dương Thần Sơ tỉnh lại đã là chiều tối, cô lật người theo thói quen không ngờ chút nữa là ngã xuống đất, cũng may có Lục Dương kịp thời đỡ lấy.
Bất giờ cô mới nhận ra mình đang ỏe bệnh viên, đại não bắt đầu hoạt động trở lại, mọi chuyện ở khách sạn diễn ra họp báo kia lần lượt ùa về.
Tiếng Lục Dương vang lên, chậm rãi, ngữ điệu còn mang theo nét cười khó giấu: "Sao, em nhớ lại hết mọi chuyện chưa?" Anh rót cho cô một cốc nước nóng.
Dương Thần Sơ máy móc cầm lấy cốc nước, hơi nóng từ cốc phả vào mặt cô, cô khẽ chớp hàng mi cong dài, sau đó lại vô tội ngẩng lên nhìn Lục Dương, giọng nói hơi khàn: "Em, em có làm gì anh không?"
Cô nhớ lúc bị đánh thuốc, cô đã cắn Lục Dương một cái, còn đòi xé rách áo anh.
Lục Dương khẽ kéo cổ áo xuống dưới, vết cắn ở cổ còn hiện rõ hai dấu răng, anh cao giọng: "Em thử nhớ lại xem."
Dương Thần Sơ chậm chạp đưa cốc lên miệng, nhấp một ngụm, hai mắt cô vẫn mở to, nhìn về vết cắn ở cổ anh. Nước ấm giúp cổ họng cô bớt đau rát, cô lại chậm chạp đặt cốc xuống tủ gần đó, lại đưa tầm mắt nhìn chòng chọc cổ anh. Lục Dương nhìn một loạt biểu cảm ngơ ngác của cô không khỏi bật cười, anh chỉnh lại cổ áo, áp mặt sát tới, như mê hoặc cô: "Giờ hối hận rồi hả?"
Dương Thần Sơ đột nhiên hét toáng lên, cô đẩy khuôn mặt mê người của anh ra, cầm gối nhảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012702/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.