Một năm sau...
Dương Thần Sơ vẫn mang trong mình tinh thần của đứa trẻ năm tuổi, cô thường chạy loanh quanh bên cạnh Lục Dương hỏi vô số điều cô thắc mắc. Lục Dương mở một tiệm bán đồ lưu niệm nhỏ, quán làm ăn cũng kha khá, đủ chi trả cho cuộc sống của hai người. Mặc dù anh vẫn còn khoản tiền rất lớn trong thẻ nhưng anh chưa vội đụng đến. Anh muốn tự mình trai nghiệm cuộc sống bình thường nhất, lo dầu củi áo gạo, cùng Dương Thần Sơ đi qua ngày.
Tối nay là Trung Thu, khắp các nào đường trên cổ trấn treo bật ngàn đen lồng, đủ màu sắc, nhìn từ xa, Phượng Hoàng Cổ Trấn như chú chim phượng hoàng khổng lồ mang chiếc đuôi rực màu sắc, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, từng sợi lông tơ dài mượt rủ xuống hồ nước lăn tăn, tạo nên bóng hình sóng sánh.
Chín giờ sáng, Dương Thần Sơ đã thay đồ xong xuôi, tối qua cô nằng nặc đời Lục Dương đưa đi dạo phố, nói trắng ra là muốn đi ăn chơi các kiểu. Từ ngày chuyển đến đây sống, Lục Dương phát hiện bản thân lười hẳn ra. Anh như con mèo đã kiệt sức, chỉ muốn nằm ườn ra một chỗ hưởng thụ nắng gió, trăng sao, ngắm bình minh lên, nhìn hoàng hôn buông xuống.
Lục Dương bị Dương Thần Sơ gọi liên hồi bên cạnh, anh khó chịu trùm chăn kín đầu, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Sơ Sơ, để cho anh ngủ đi. Tôi chúng ta đi chơi sau. "
Dương Thần Sơ nào có chịu, cô cởi giày ra, leo lên trên giường, ngồi lên người anh. Cô kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-dau-thuong/2012827/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.