Note: nhắc cho ai bị rối bùm bum, đầu chương này có flashback về khoảng thời gian đầu dịch bệnh một tí nha!!!
.
.
.
Nhà mẹ của Tạ thị là đại nho ở vùng Dương Châu, chưa nói đến đào mận khắp thiên hạ, nhưng cả phủ Dương Châu này hơn nửa là học sinh của con cháu Tạ thị.
Vậy nên hai đường quan thương đều dùng được, các dòng tộc ở địa phương, bọn cường hào ác bá lẫn trăm họ cũng rất tôn trọng Tạ thị, không ai ngu ngốc mà đi đắc tội bọn họ cả.
Dương Châu sầm uất, là lựa chọn đầu tiên của dân chạy nạn, nhưng Tri phủ sợ phiền toán nên từ sớm đã sai người chặn trên đường cái để ngăn dân bị nạn vào, xua đuổi đến những huyện khác như Giang Dương, dân bị nạn đuổi cũng không đi, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi xây dựng một khu tái định cư ở cùng bình nguyên bên ngoài thành.
Triệu Ngọc Tranh đến Dương Châu ở lại Tạ gia, tìm người hỏi thăm tình hình dân bị nạn, biết được chuyện Tri phủ Dương Châu Tiêu Vấn Sách xua đuổi dân bị nạn thì vô cùng tức giận, từ mình đến khu tái định cư hỏi dò, chuẩn bị ghi nhớ sự việc này, chờ đến lúc hồi Kinh sẽ nói lại cho cha hắn, để Triệu tế chấp tố cáo Tiêu Vấn Sách.
Xem xong thảm trạng của dân, Triệu Ngọc Tranh quyết định mở kho cứu trợ thiên tai.
Hàng cháo mở ngay tại khu dân bị nạn nằm đối diện với hàng cháo cứu trợ của quan phủ, nếu không phải nhờ nhà ngoại hắn là đại nho địa phương,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-thoi-gian-song-sot/2762738/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.