Ngày giao thừa, trời vừa hửng sáng, tiếng pháo nổ tưng bừng đã văng vẳng truyền đến trước cửa nhà.
Triệu Bạch Ngư mơ màng nói mớ mấy câu, sau đó kéo chăn qua đầu, tìm được nguồn nhiệt rồi thì lập tức quẳng luôn chăn đi, chui vào trong ngực Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường từ trong tiềm thức ôm lấy Triệu Bạch Ngư, bàn tay ấp vào sau gáy y rồi ngủ tiếp.
Lúc này, mọi người trong ngoài phủ Kinh Đô đều bắt đầu bận rộn, vẩy nước quét nhà, đổi thần giữ cửa, đóng câu đối, bày quả hạch và mứt hoa quả và các loại quà vặt khác, đến khi mấy đứa trẻ trong nhà ăn lén hết rồi bèn cấp tốc chạy ra ngoài chợ mua thêm, chợ xuân bán đủ thứ đồ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Phủ quận vương cũng không ngoại lệ, trời còn chưa sáng, trên dưới trong phủ đã bận đến độ chân không chạm đất, mới sáng ra, Nghiên Băng đã đốt pháo trước cửa phủ, ngụ ý trừ cũ đổi mới, đuổi tai trừ tà.
Trời vừa sáng hẳn, Tú ma ma đã mang đồ đạc và nước rửa mặt đến chủ viện, đứng ngoài gõ cửa, không nuông chiều chủ nhân ngủ nướng thêm một giây phút nào nữa.
Triệu Bạch Ngư vẫn còn lim dim chưa tỉnh: "Giờ nào rồi thế?"
Hoắc Kinh Đường: "Cuối giờ Mẹo."
Chưa đến bảy giờ nữa?
Triệu Bạch Ngư thở dài thườn thượt, buồn ngủ không muốn dậy nên lại chui vào trong chăn, nhưng tiếng của ma ma đã ở ngay ngoài rèm.
Tú ma ma: "Ngũ lang à, không được ham ngủ nữa, đừng quên hôm nay là giao thừa."
Có lẽ là do không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-thoi-gian-song-sot/2762751/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.