Vương Nguyệt Minh chết rồi.
Chiếm cứ Lưỡng Giang, thao túng Cán thương, không quan không tước, một thư sinh nghèo què chân mà vẫn có thể đùa bỡn quan trường Lưỡng Giang, từ quan lớn cho đến quan cửu phẩm tép riu đều bị hắn sai sử, hô mưa gọi gió, quyền lợi mạnh mẽ còn hơn cả Nguyên Thú đế.
Nếu như có thể có được cuộc sống như Vương Nguyệt Minh, thật ra cũng đáng giá.
Đến cuối cùng, trước khi chết Vương Nguyệt Minh đã vừa lòng thoả ý rồi hay vẫn không cam lòng, Triệu Bạch Ngư không biết được, y chỉ đứng nhìn thi thể của Vương Nguyệt Minh, cầm trong tay hộp gỗ mà hắn đưa cho, những lời mà Vương Nguyệt Minh nói lúc nãy vẫn còn quanh quẩn trong đầu.
Đến Lưỡng Giang gần một năm, ngoài mặt là y đấu pháp cùng Cán thương, thực ra là giao thủ với Vương Nguyệt Minh.
Nếu như không phải vì cơ thể yếu đuối, bệnh ốm đến nỗi không thể tự thân hành động, có lẽ người mà y đối mặt phải là một Vương Nguyệt Minh hai chân khỏe mạnh, nếu là như thế y có thể thắng được mấy trận, liệu rằng y có chết dưới những mưu tính của hắn không, chẳng thể biết được.
Nhất niệm khởi, nhất niệm diệt, nhất ẩm nhất trác, đều là nhân quả.
Tiểu đồng muốn đẩy xe lăn của Vương Nguyệt Minh đi, bị ám vệ ngăn lại: "Chưa có sự cho phép của tiểu Triệu đại nhân, phạm nhân có chết rồi cũng không thể đưa đi."
Tiểu đồng nhìn Triệu Bạch Ngư nói: "Tam gia bảo, ngươi sẽ không giữ lại thi thể của ông ấy."
Lời này vừa được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-thoi-gian-song-sot/2762782/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.