"Cầu ba mươi ba ngàn ba trăm thần phật, giúp cho tiểu thanh thiên kia thoát khỏi biển khổ vô biên, trả y về nhân gian này"
==
Cung yến tan đi, đêm dài vắng người, không một ai ngủ say.
Trần Sư Đạo vừa bước khỏi cửa kiệu, lướt qua người hầu ân cần đỡ, suýt chút nữa là vấp vào bệ cửa ngã, thằng bé canh cổng liên tục kêu lên, đèn dầu trong phủ được thắp sáng, từ trên xuống dưới đều bị kinh động.
"Đừng xé chuyện nhỏ thành to, trở về ngủ hết ngay, tắt đèn đi, đừng lãng phí dầu." Trần Sư Đạo vẫy vẫy tay, dặn dò hai câu, bảo người nấu chút canh thuốc an thần cho ông, dặn dò xong mới về phòng ngồi xuống, ngơ ngác nhìn ra cảnh đêm mịt mờ, khóe miệng giật giật, "Sao lại không muốn sống nữa?"
Đệ tử mà ông tâm đắc nhất, đứa trẻ mà ông yêu thương nhất bị ép đến nỗi không muốn sống nữa.
Biết rõ với trí thông minh của mình, Triệu Bạch Ngư nhất định sẽ bị tổn thương, trong lòng ông thừa biết y thích hợp làm một ẩn sĩ nhìn núi hỏi nước hơn, biết rõ y quá chính trực, quá đồng cảm với lê dân bá tánh, ngoài miệng thường hay nói "Quan trường không phân biệt đúng sai đen trắng", và y cũng đã thỏa hiệp không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đến khi có một ngày, công bằng của chúng dân và đạo lý quan trường thật sự xung đột với nhau, trong thời điểm khó chọn cả đôi đường, y thà thịt nát xương tan cũng muốn tìm kiếm công bằng giúp đỡ những người ngoài kia.
Triệu Bạch Ngư không hợp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-nguoc-thoi-gian-song-sot/2762791/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.