Họ ăn mau chóng, và Brooke ngạc nhiên thích thú vì mẹ cô vẫn chưa hỏi cô một câu nào. Tất nhiên điều đó có tác dụng như bà mong đợi là làm cho Brooke thèm được trò chuyện về tình hình mà chắc hẳn bà đã biết rồi. Mặc dù vậy, Brooke dềnh dang mãi mới cắm được phích vào ấm điện. Lúc họ đã yên vị trên đi văng với những cốc trà Lipton và chuẩn bị xem ba tập cuối phimBrothers & Sisters trên đầu DVR, Brooke nghĩ cô sắp nổ tung.
“Vậy, chắc hẳn mẹ nóng lòng muốn biết những gì xảy ra đêm qua lắm nhỉ,” cô nói sau khi đã nhấp một ngụm tr
Bà Green vớt túi trà ra và để cho nó róc nước một giây rồi bỏ lên chiếc khăn giấy trên bàn. Brooke có thể khẳng định rằng bà đang rất cố tránh nhìn cô trực diện. Mọi việc hẳn là tệ lắm, cô tự nhủ. Mẹ cô dứt khoát không phải kiểu người điềm tĩnh. “Bất cứ lúc nào con sẵn sàng kể,” bà lơ đãng nói và phẩy tay với cái vẻ Mẹ chẳng vội gì hoàn toàn không thể tin được.
“Ờ, con nghĩ là... Chúa ơi, con thậm chí không biết bắt đầu từ đâu nữa. Mọi cái cứ rối tung rối mù cả lên.”
“Bắt đầu từ đầu ấy. Lần cuối mẹ nói chuyện với con là khoảng buổi trưa và con đang sắp sửa mặc bộ váy đầm lên người. Nghe như lúc đó mọi việc đang rất tuyệt. Thế đã xảy ra điều gì vậy?”
Brooke tựa lưng vào đi văng và đặt chân lên mép bàn nước bằng kính. “À phải, đó là lúc mà mọi việc sắp hỏng bét cả. Con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-qua-anh-o-dau/277388/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.