Lục Tinh Dư gật đầu.
Xác định niềm vui của anh hoàn toàn không liên quan đến Tần Chính Quốc.
Sau đó, cô cúi mắt, chăm chú đọc tin tức trên điện thoại.
#Nghi vấn? Chủ tịch Tập đoàn Lục thị bị đánh giữa đêm#
#Chủ tịch Tập đoàn Lục thị vướng tin đồn tình ái? Ăn gà ở phố Giang Chi?#
#Ngoài sáu mươi, Chủ tịch Lục thị vẫn còn phong độ?#
#Đời tư hỗn loạn của Chủ tịch Lục thị? Đáp án đúng#
Lục Tinh Dư mở to mắt. Những tiêu đề này quả thực rất bắt mắt, khiến người ta không nhịn được muốn xem tiếp.
Cô đọc từng chữ, rõ ràng đều quen thuộc, nhưng ghép lại thì không thể tin nổi. Từ loạt ảnh đăng kèm, gương mặt và mu bàn tay của Tần Chính Quốc đều chảy máu, thậm chí còn có vài bức hắn ta ôm chặt nơi yếu ớt kia.
Cô cau mày, chẳng lẽ đã bị đánh tàn phế rồi?
Thế thì thật tốt.
Không biết là ân nhân nào ra tay, vừa nhanh gọn vừa chính xác như vậy. Nếu như một đòn dứt khoát đoạn tuyệt hẳn thì càng hoàn mỹ.
Trời xanh có mắt, nhưng như thế vẫn còn chưa đủ với Tần Chính Quốc.
Khóe môi cô khẽ cong, rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lương Nghiễn Chi bắt gặp.
“Em cũng vui vẻ từ sáng sớm đấy.”
Lục Tinh Dư liền chuyển tiếp bản tin cho Nam Kiều, sau đó tắt điện thoại:
“Ừm, em vừa đọc một bài báo, thấy vui. Hôm nay anh phải ra ngoài sao?”
Cô vui là được rồi. Đây vốn là tin tức anh cố ý bảo bộ phận dữ liệu đúng giờ phát đến điện thoại cô.
Lương Nghiễn Chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-say-ruou-bi-dai-lao-kinh-thanh-om-eo-hon-den-do-mat/2905049/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.