Từ lần trước gặp Tần Chính Quốc ở Câu lạc bộ Lãm Ý, Khúc Phối San đã sợ hãi đến ám ảnh, sau đó dứt khoát nghỉ việc. Lần này lại có một công việc mới, vốn dĩ bà takhông muốn làm bảo mẫu ở nhà, nhưng lương tháng lại cao, nên bà ta vẫn muốn thử.
Hiện tại, chi tiêu hàng tháng của Lục Tư Triều quá lớn, bà ta còn muốn chu cấp cho Lục Tư Nhu, chỉ có thể dựa vào sức lao động để kiếm tiền.
Nhưng khi quản gia vừa mở cửa, bà ta liền sững người. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Khúc Phối San đứng ở giữa bị dòng người đẩy vào nhà. Trong cơn hoảng loạn, bà ta vội vàng lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo lên.
Hôm ấy, có tổng cộng 15 bảo mẫu đến phỏng vấn, xếp thành hai hàng, ngay ngắn chờ Tần Chính Quốc tuyển chọn.
Ông ta ngồi dựa vào ghế sofa, nheo mắt lướt qua tất cả mọi người.
“Giới thiệu bản thân đi, nói cả ưu điểm và nhược điểm của mình.”
Khúc Phối San gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng. Khó khăn lắm mới thoát khỏi hang sói, chẳng lẽ lại phải bước vào vực sâu này? Tuyệt đối không thể!
Bà ta lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở báo thức giả làm có người gọi đến.
“Alo, xin chào, tôi là…” Khúc Phối San cố ý đổi giọng, vừa nói vừa liên tục xin lỗi, sau đó xoay người định rời đi.
Nhưng bà ta không ngờ rằng, chỉ một câu nói, Tần Chính Quốc đã nhận ra bà ta. Giọng ông ta trầm thấp, mang theo chút b**n th**:
“Phối San? Lâu ngày không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-say-ruou-bi-dai-lao-kinh-thanh-om-eo-hon-den-do-mat/2905101/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.