Trước buổi tiệc sinh nhật.
Hai người tranh thủ cùng tới bệnh viện một chuyến.
Khi thấy bên cạnh Lục Tinh Dư đứng một người đàn ông cao lớn, Giang Vũ đã hiểu ngay: khúc mắc trong lòng của cô có lẽ đã thật sự được tháo gỡ.
Lương Nghiễn Chi chủ động vươn tay:
“Chào anh, tôi là bạn trai của Tinh Tinh, Lương Nghiễn Chi.”
“Chào, tôi là Giang Vũ.”
Trên gương mặt Lục Tinh Dư là nụ cười trong trẻo, hơi ngượng ngùng:
“Dạo này em bận việc nên chưa ghé qua.”
“Không sao. Hai người ngồi bên này nhé. Lương tiên sinh có thể ra ngoài chờ không?” Giang Vũ như hờ hững đuổi khách.
Cô cắt lời:
“Không cần đâu, để anh ấy ở lại. Người nhà cả.”
Đuôi mày Lương Nghiễn Chi thoáng giãn, anh kéo ghế cho cô ngồi, còn mình dời một chiếc ghế tới sát bên, hai chân bắt chéo, nửa hữu ý nửa vô tình nhìn chằm chằm Giang Vũ.
Giang Vũ tránh ánh mắt ấy, đưa biểu mẫu cho Lục Tinh Dư:
“Tinh Dư, vẫn như trước, viết theo ý nghĩ đầu tiên trong lòng.”
“Vâng, em biết rồi.”
Lương Nghiễn Chi đảo mắt một vòng, thấy trên tường treo không ít cờ lưu niệm cảm ơn, còn có một ghế quý phi cho bệnh nhân nghỉ.
Trong lúc Lục Tinh Dư điền, ánh nhìn của Giang Vũ vẫn dừng trên người cô. Là đàn ông, Lương Nghiễn Chi đã “ngửi thấy” mùi vị âm ỉ của một cơn “tương tư” ngay từ cú điện thoại lần trước.
Khi cô đưa phiếu cho Giang Vũ, anh nói:
“Lần này viết còn nhanh hơn trước.” Rồi lướt qua đáp án, khẳng định gật đầu:
“Tinh Dư, chúc mừng em.”
Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-say-ruou-bi-dai-lao-kinh-thanh-om-eo-hon-den-do-mat/2905104/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.