Vancouver tháng Mười một, trời mưa dầm rả rích, khiến người ta nghĩ đến nơi thuộc vùng khí hậu ôn đới hải dương giống London.
Châu Liêm Nguyệt từng sống tại London trong một thời gian dài, nhưng số lần đến Vancouver lại không nhiều, hầu như lần nào đến cũng là vì chuyện ma chay cưới hỏi của nhà họ Chu.
Lúc anh đến dinh thự của nhà họ Chu ở Shaughnessy, đã quá hai giờ chiều, vậy mà Chu Celine vẫn chưa dậy.
Phỉ Dung báo với Châu Liêm Nguyệt, tối qua trong nhà có tiệc, mọi người chơi đến tận ba bốn giờ sáng mới giải tán, Chu Celine cũng phải đến sáng mới ngủ.
Trong lời nói có ý muốn Châu Liêm Nguyệt khuyên nhủ Chu Celine, dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng chị ta vẫn cực kỳ tôn trọng thân phận “chủ nhân” của anh.
Châu Liêm Nguyệt bảo Phỉ Dung làm một phần bít tết và một cốc cà phê, giải quyết bữa trưa qua loa.
Anh ngồi xuống sofa trong phòng khách, cầm tờ báo tiếng Anh trên bàn lên, giở bừa một trang.
Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, anh quay đầu liếc nhìn.
Chu Celine mặc một chiếc váy ngủ dài, đầu tóc bù xù, vẻ mặt ủ rũ, sau khi say rượu, trông còn phờ phạc hơn cả xác chết.
Chu Celine ngáp một cái, để ý thấy người ngồi trên sofa, bước chân không hề ngừng lại, “Chào buổi sáng.”
Châu Liêm Nguyệt lãnh đạm đáp: “Chào buổi chiều.”
Chu Celine liếc sang cái đồng hồ ở phòng khách, rồi đi đến ngồi xuống chỗ đối diện Châu Liêm Nguyệt, hai chân gác lên bàn, gọi Phỉ Dung pha cho cô ta một cốc cà phê.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-suong/2679454/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.