Vậy nên mới có chuyện cô một mình ngồi dưới khu tập thể giữa đêm khuya thế này.
…
“Ai đó?!”
Các đồng chí trực đêm vừa tuần tra đến khu vực này, từ xa đã thấy một bóng người ngồi trên ghế.
Lập tức, họ lớn tiếng hỏi.
Đèn pin rọi thẳng vào mặt Đặng Bình.
Luồng sáng mạnh khiến cô phải nheo mắt, giơ tay lên che mặt.
“Cô là ai?”
“Nửa đêm nửa hôm ngồi đây làm gì?”
Bị giọng nói nghiêm khắc quát hỏi, Đặng Bình có chút bối rối, vội đứng dậy: “Là tôi, tôi là vợ của phó doanh trưởng Triệu.”
“Vợ của phó doanh trưởng Triệu?”
Các chiến sĩ tuần tra nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, nhưng cũng dịch đèn pin đi chỗ khác, không còn chiếu thẳng vào mặt cô nữa.
“Sao chị không ngủ, lại ngồi đây giữa đêm thế này?”
“Phó doanh trưởng Triệu không có nhà à?”
Bọn họ tưởng rằng Triệu Kiến Quốc đang làm nhiệm vụ, nên vợ anh ăn không ngon, ngủ không yên, ra đây ngồi đợi chồng về.
…
Vốn kiêu ngạo là thế, nhưng sau một ngày giông bão, khí thế của Đặng Bình đã giảm đi mấy phần.
“Tôi… không phải… tôi chỉ là không ngủ được thôi…”
“Không ngủ được?”
Mấy người tuần tra nhìn nhau, trong mắt đều đầy nghi hoặc.
Có người lại không ngủ được sao?
Mà cho dù có mất ngủ, thì cũng không nên ra đây ngồi một mình giữa đêm để dọa người chứ.
Là công việc hàng ngày chưa đủ mệt, hay là ăn no rảnh rỗi quá không biết làm gì?
Dù cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vì đối phương có thân phận đặc biệt, họ cũng không tiện nói trắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tan-hon-theo-chong-nhap-ngu-co-lien-nhap-vien/2850502/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.