Vệ Quốc Đống cũng không mắng ai, chỉ nhắc người vừa lên tiếng nên tập trung làm việc cho tốt.
“Lãnh đạo sắp xếp người đến đây không phải vô cớ.
Ai có thể đến làm việc ở trại chăn nuôi này đều là người có thể giúp ích cho chúng ta.”
Còn những chuyện khác, cứ ngoan ngoãn làm theo sự sắp xếp là được.
…
Giang Đường cùng Đặng Bình bước vào dãy chuồng trại, nhìn đàn lợn sạch sẽ đang hăm hở ăn đống cỏ mà Đặng Bình vừa mang về.
Cô hài lòng gật đầu.
Quả nhiên, gọi Đặng Bình đến đây nuôi lợn là quyết định không thể sáng suốt hơn.
Thỏ thì nên nuôi lợn.
Giang Đường cười tủm tỉm, tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Vệ Quốc Đống tuy cảm thấy một số hành động của cô có hơi kỳ lạ, nhưng cũng phải thừa nhận là cô có lý của mình.
Không tìm được lỗi gì để bắt bẻ, cuối cùng ông ta chỉ có thể bóp mũi chấp nhận sự sắp xếp công việc của cô.
Thế là, Giang Đường và Đặng Bình cứ thế làm việc ở trại chăn nuôi.
…
Hết ngày làm việc đầu tiên, Giang Đường kéo Đặng Bình về khu tập thể.
Đặng Bình ngồi phía sau xe đạp, nhăn mặt ngửi cánh tay mình rồi khó chịu lầm bầm:
“Cả người toàn mùi lợn, thật là hôi chết mất.”
Giang Đường “í” một tiếng đầy ngạc nhiên: “Cô cũng biết chê hôi à?”
Cô cứ tưởng hai người cùng một dạng, độ chịu mùi cũng cao ngang nhau cơ.
Hóa ra không phải vậy.
“Cô gật đầu cái gì?
Tôi không được phép chê mùi hả?
Mũi tôi đâu có bị hỏng!” – Đặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tan-hon-theo-chong-nhap-ngu-co-lien-nhap-vien/2850548/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.