Giang Đường cười tủm tỉm tự tâng bốc bản thân.
Lục Trường Chinh cũng bật cười hì hì, rõ ràng là đồng tình với lời vợ mình vừa nói.
Cách một đoạn phía sau vợ chồng Giang Đường, Trần Diệu Tổ cùng vài đồng nghiệp đi từ trong quán ra. Vừa trông thấy người phụ nữ tay khoác tay người đàn ông, trông yểu điệu thục nữ rời khỏi cửa tiệm, anh ta lập tức giật nảy cả người, men rượu tan biến sạch.
Anh ta đưa tay dụi dụi mắt, phản ứng đầu tiên là cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi.
Bóng dáng màu đỏ kia, chắc chỉ là một nữ đồng chí vô tình mặc áo khoác đỏ giống hệt khoa trưởng nhà mình thôi…
“Đằng trước kia… là khoa trưởng của chúng ta à?”
Trần Diệu Tổ quay sang hỏi người bên cạnh.
Đồng nghiệp đáp, “Ừ đúng rồi, sao thế? Anh còn có chuyện gì muốn nói với trưởng khoa à?”
“Không, không phải.”
Trần Diệu Tổ vội vàng lắc đầu lia lịa.
Ý thức được hành vi của mình có thể khiến đồng nghiệp hiểu lầm, anh ta liền cuống quýt giải thích thêm: “Tôi không có chuyện gì cần tìm khoa trưởng cả.”
“Tôi chỉ tò mò… tò mò xem có đúng là khoa trưởng không thôi.”
“Anh tò mò cái gì? Trợ lý Trần, anh say rồi à? Ngay cả khoa trưởng cũng không nhận ra nữa?”
Đồng nghiệp nhìn anh ta đầy nghi hoặc.
Trần Diệu Tổ lại gấp gáp lắc đầu.
Làm sao mà anh ta không nhận ra khoa trưởng được chứ?
Anh ta chỉ không nhận ra Giang Đường của khoảnh khắc hiện tại mà thôi.
Người phụ nữ từng ném anh ta xuống bùn lầy, lại kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tan-hon-theo-chong-nhap-ngu-co-lien-nhap-vien/2854802/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.