“Quan trọng như nhau.” —– Lúc Lương Tây Triều đến GSG đón Vưu Tình, cô đã rời đi được nửa tiếng. Kết quả buổi làm việc với bộ phận kiểm toán là tạm thời đình chỉ công tác để điều tra, họ yêu cầu phải xác minh dư luận xong xuôi rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng. Vưu Tình không có ý kiến gì, ra ngoài đeo túi xách rồi rời đi. Cô không về nhà, cũng không lên xe. Cô đi bộ dọc theo con đường ven bờ sông bên ngoài tòa nhà GSG. Nhìn hoàng hôn sóng nước lấp lánh trên mặt sông, dựa vào lan can thổi gió một lát, điện thoại đúng lúc vang lên. “Quay đầu lại đi.” Bên tai truyền đến hai chữ đầy khí phách của Lương Tây Triều. Cô chậm rãi quay đầu lại. Lương Tây Triều ngắt điện thoại, ba bước làm hai đi đến trước mặt cô, chắn ở đầu hướng gió: “Chạy đến đây làm gì?” Vưu Tình lúc này mới cất điện thoại, thuận miệng đáp một câu: “Đi dạo.” Trời mùa đông mà chạy ra bờ sông đi dạo, chóp mũi cô đều đã lạnh đến đỏ ửng. Lương Tây Triều nhíu mày, cởi áo khoác choàng lên người cô. “Nhà anh rất lớn, cũng thích hợp đi dạo, đi không?” Miệng hỏi cô có đi không, cánh tay dài đã duỗi ra ôm chặt lấy cô. Gần đây tính tình anh đã kiềm chế hơn rất nhiều, nhưng những hành vi theo bản năng đầy khí thế này mới là con người thật của anh từ đầu đến cuối. Vưu Tình lặng lẽ nhìn anh vài lần, chậm rãi cúi đầu, tựa đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng dựa vào. Cô rất ít khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799240/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.