Lý Nhi nói rằng cha mẹ của cậu đang làm việc ngoài đồng.
Cậu bé dường như rất mến Thôi Tuần và Lý Doanh. Cậu nói chưa từng thấy ai đẹp như hai người, giống như thần tiên hạ phàm.
Thôi Tuần thoáng nghiêng đầu, hỏi: “Em có biết thần tiên trông thế nào không?”
Lý Nhi cắn một miếng bánh hồ to, nhồm nhoàm đáp: “Biết chứ, tiên trưởng từng vẽ cho chúng em xem.”
“Tiên trưởng?”
“Đó cũng là một vị thần tiên, chuyên xuống trần gian để giúp đỡ người phàm như chúng em. Ngài thường kể cho chúng em nghe về thiên cung. Ngài bảo ở đó có bánh hồ ăn mãi không hết, y phục mặc mãi không sờn, nhà cửa rộng lớn, ai nấy đều trẻ mãi không già, cũng không chết đi. Nhưng chỉ những ai hay làm việc thiện, sau khi chết mới lên được thiên cung.”
Thôi Tuần trầm tư một lúc rồi hỏi: “Mọi người hay gặp vị tiên trưởng đó lắm à?”
Lý Nhi gật đầu: “Vâng, ngài hay đến thôn này lắm.”
Nghe vậy, đôi mày của Thôi Tuần hơi nhíu lại. Lý Doanh cũng cảm nhận được điều bất thường từ lời nói của Lý Nhi. Nàng liếc mắt nhìn Thôi Tuần, thấy sắc mặt hắn không có gì thay đổi, chỉ lẳng lặng theo chân Lý Nhi tìm cha mẹ nó.
Trên đường, họ gặp không ít phụ nữ đang bế trẻ con. Lý Nhi vui vẻ chào hỏi từng người. Một trong số đó cười, hỏi: “Lý Nhi, họ là ai vậy?”
Lý Nhi hồn nhiên đáp: “Là a huynh và a tỷ đến nhà con xin nước.”
Khi Lý Nhi dừng lại trò chuyện cùng các phụ nhân, Lý Doanh cũng dừng bước. Ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321678/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.