Ngoài ra, trong công đường còn có Tả Hữu bộc xạ và lục bộ Thượng thư. Chư vị trọng thần đều tề tựu đông đủ, chẳng khác nào một buổi công thẩm trước bá quan văn võ.
Thôi Tuần cụp mắt, trên công đường, Kim Di đang quỳ với đôi tay đeo xiềng xích nặng nề. Hắn thoáng liếc nhìn ông ta, rồi tiến lên hành lễ với Long Hưng Đế và Thái hậu. Thái hậu bảo hắn đứng lên, hắn liền chỉnh lại tư thế, đứng thẳng người bên cạnh Kim Di đang quỳ. Bộ triều phục sắc đỏ tía trên thân không một nếp gấp, sống lưng thẳng thắp như trúc xanh.
Sắc mặt Long Hưng Đế thoáng hiện vẻ không vui. Bùi Quan Nhạc vốn giỏi nhìn sắc mặt đoán ý, liền quát lớn: “Phạm nhân đã lên công đường, vì sao không quỳ?”
Thôi Tuần không hề tỏ ra nhún nhường, đáp lại: “Ta chưa định tội, sao lại phải quỳ?”
Bùi Quan Nhạc nghẹn lời, mặt tối sầm lại. Lúc này, chủ thẩm Lư Hoài mới lên tiếng: “Thôi Tuần vẫn còn giữ quan tước, theo luật Đại Chu, nếu chưa định tội, thì sẽ không phải quỳ.”
Câu nói này khiến Bùi Quan Nhạc mặt mày tái xanh. Trong khi đó, Lư Dụ Dân thần sắc nghiêm nghị. Bùi Quan Nhạc thầm rủa trong lòng, thấy Lư Dụ Dân chẳng những không trách cứ cháu mình mà còn ngầm ủng hộ, ông ta đành nuốt cơn giận xuống, không tiếp tục tranh biện.
Lư Hoài hành lễ với Thái hậu và Long Hưng Đế, sau đó bắt đầu thẩm vấn.
Hắn hỏi Kim Di trước: “Kim Di, ngươi cáo buộc Thôi Tuần gi.ết ch.ết Quách Cần Uy, chuyện đó có thực hay không?”
Kim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321695/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.