A Sử Na Gia bước vào Thôi phủ, khi ấy Thôi Tuần đang ngồi trong phòng, khoanh chân khoanh chân bên cửa sổ gỗ chạm khắc. Hắn khoác trên mình chiếc áo tù màu trắng mỏng manh, cổ tay và cổ chân đều bị xiềng xích đen nặng nề trói buộc. Một tia nắng xuyên qua tấm lưới trên cửa sổ, rọi xuống nền nhà. Hắn cúi đầu nhìn tia sáng ấy, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Những ngày qua, sân viện ngập tràn ánh nắng ấm áp, hoa hải đường đã nở rộ, thế nhưng hắn hầu như không bước ra ngoài. Một phần vì xiềng xích nặng nề làm hắn khó lòng di chuyển, phần khác là hắn không muốn mình mặc áo tù, đeo cùm và xuất hiện trước mặt người khác. Hắn cố chấp giữ lại chút tôn nghiêm đã sứt mẻ của mình, dù rằng lòng kiêu hãnh và phẩm giá của thiếu niên thế gia năm nào đã vỡ nát ở vương đình Đột Quyết kể từ sáu năm trước. Dẫu vậy, hắn vẫn muốn nhặt nhạnh chút gì còn sót lại, như thể điều đó sẽ giúp hắn một lần nữa trở về làm Thập Thất lang của Thiên Uy quân, cưỡi bạch mã, mang yên bạc.
Ngoài cửa sổ, A Sử Na Gia nhìn chăm chú vào Thôi Tuần qua lớp màn lưới. Ánh mắt nàng đong đầy nỗi xót xa, cay đắng. Lý Doanh lên tiếng: “Ta vào trước nói với ngài ấy một tiếng, cô đợi ta một lát.”
A Sử Na Gia lặng lẽ gật đầu, ánh mắt vẫn xuyên qua lớp màn cửa, không rời khỏi bóng dáng gầy guộc bên trong. Nàng khát khao được nhìn hắn thêm một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi.
Khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321713/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.