Cái gọi là đối đãi theo tiêu chuẩn phạm nhân là gì?
Chính là mặc áo tù, gông xiềng quấn thân.
Theo luật Đại Chu, quan phẩm từ thất phẩm trở lên được miễn mang gông, chỉ cần khóa tay khóa chân, vì thế Thôi Tuần tuy tránh khỏi phải đeo gông, nhưng xiềng chân tay và áo tù vẫn không thể thiếu. Thôi phủ bị vây kín không một kẽ hở, ngay cả ruồi muỗi cũng khó lọt qua, lão bộc câm trong phủ cũng bị đuổi đi, bởi vì phạm nhân không cần đến người hầu.
Nhưng Lư Hoài tuyệt không ngờ tới, trong Thôi phủ vẫn còn một “người” chưa rời đi.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Thôi Tuần trong bộ áo tù trắng bằng sợi gai thô, tay chân bị xiềng xích nặng nề trói buộc. Điều kỳ lạ là, dù hắn đã sa sút đến mức này, nhưng lại không hề hạ mình cầu xin lấy một lời. Lúc này đây, hắn chẳng giống một kẻ xu nịnh chút nào, trái lại còn toát lên dáng vẻ cao ngạo, thanh tao của một thế gia công tử, như hạc đứng giữa nhân gian. Cảnh ấy khiến Lư Hoài cười khẩy trong lòng, chỉ là kẻ tiểu nhân mà cũng quen thói làm bộ làm tịch.
Hắn hậm hực nói: “Thôi Tuần, Thái hậu đã ban ân, cho phép ngươi không bị giam ở Đại Lý Tự. Nhưng ngươi cũng đừng đắc ý! Thôi phủ này, ngươi đừng mơ bước ra một bước, chứ đừng nói đến chuyện truyền tin cầu viện.”
Hắn nói một tràng dài, nhưng Thôi Tuần lại xem như chẳng hề nghe thấy. Hai tay hai chân hắn bị xích sắt khóa chặt, không cách nào ngồi ngay ngắn, đành khoanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321721/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.