Thôi Tuần được chôn cất tại Lạc Nhạn Lĩnh, đúng như tâm nguyện khi còn sống.
Hắn không phải bậc quân tử hoàn mỹ theo quan niệm thế tục. Mai này sử sách chép lại, hẳn sẽ có nhiều tranh luận. Một mặt, hắn là người có công lao hiển hách, đẩy lùi Đột Quyết, thu phục giang sơn. Sáu năm lẻ bóng khổ sở giành lại thanh danh, cốt cách cứng cỏi sáng ngời. Mặt khác, hắn từng là con chó săn của triều đình, quá khứ chìm nổi trong vòng xoáy quyền mưu. Công hay tội, cứ để hậu thế phán xét.
Tại Trường An, Lý Doanh ôm đầu gối, ngồi trong phòng của Thôi Tuần, tay nắm chặt một con châu chấu đan bằng cỏ.
Bên trong rương gỗ, có đủ một nghìn con châu chấu cỏ.
Khi xưa, hắn từng nói, nếu hắn chọc nàng giận, chỉ cần bện đủ một nghìn con châu chấu, nàng sẽ tha thứ cho hắn. Hắn đã làm nàng giận thật rồi. Rõ ràng hắn đã hứa với nàng, nhất định hắn sẽ trở về. Nhưng cuối cùng, hắn lại thất hứa. Sao nàng không giận cho được?
Nàng ôm gối, nước mắt lặng lẽ chảy ra: “Ta sẽ không tha thứ cho chàng… vĩnh viễn cũng không.”
Nàng giận dữ ném con châu chấu trong tay đi thật xa, nhưng chỉ chớp mắt sau đó, nàng lại vội vàng bò tới nhặt lên, cẩn thận phủi sạch bụi bẩn bám trên nó. Ngón tay Thôi Tuần đã bị thương, những con châu chấu này đâu còn tinh xảo như trước, thậm chí có thể nói là thô vụng. Lý Doanh tưởng tượng ra cảnh hắn ngồi trong quân trướng, tranh thủ thời gian rảnh hiếm hoi, dùng đôi tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321820/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.