🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm tối mịt mù, ánh trăng lạnh như lưỡi câu sắc bén. Lý Doanh đứng từ xa nhìn cánh cửa gỗ son của phủ Thôi Tuần, lòng nàng trĩu nặng, thực sự không muốn bước vào. Nhưng nàng đã hứa với Thịnh Vân Đình, không thể không vào.

Lý Doanh cắn nhẹ môi, bóng hình trong suốt xuyên qua cánh cửa đóng chặt, bước vào trong.

Nàng đi qua sân vườn với cây hải đường, những chú chim non trong tổ trên cây dường như cảm nhận được sự hiện diện của nàng, bất chợt kêu lên chiêm chiếp. Lý Doanh ngước mắt nhìn tổ chim, ánh mắt thoáng qua một tia dịu dàng, nhưng nhanh chóng, nàng lại cúi đầu, bàn tay phải giấu trong tay áo siết chặt lấy đoạn móng tay bị đứt nơi tay trái. Cơn đau buốt khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn, nàng nhìn về phía thư phòng của Thôi Tuần, ánh mắt lạnh lẽo như băng, từng bước một tiến về phía trước.

Trong thư phòng, Thôi Tuần khoác trên người áo choàng đen tuyền, tay cầm bút đang viết tấu chương lên tờ giấy gai trắng. Bệnh tới như núi đổ, chỉ viết được vài chữ, hắn đã ngừng lại, che miệng ho khan. Sau cơn ho, hắn lại điềm tĩnh cầm lấy bút, tiếp tục viết. Dưới ánh đèn dầu bằng sứ trắng nhạt màu, cổ tay cầm bút của hắn lộ rõ những đường gân xanh, bóng dáng gầy gò khom xuống bàn khiến hắn trông càng thêm tiều tụy.

Lý Doanh lặng lẽ đứng ngoài thư phòng nhìn vào. Con người này giờ đây yếu ớt đến mức khó mà tin nổi, rằng hắn từng là một thành viên của Thiên Uy quân, từng giương đao cầm kiếm, xông pha trận mạc. Nếu là trước đây, có lẽ nàng còn xót xa cho số phận hắn, còn muốn biết rốt cuộc sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì khiến hắn rơi vào hoàn cảnh này. Nhưng tấm chân tình của nàng đã bị sự lừa dối vô tình của hắn đáp trả, nàng không còn thương cảm cho hắn nữa.

Thôi Tuần bỗng dừng bút, hơi ngẩng lên. Khi thấy Lý Doanh đứng ngoài cửa, hắn thoáng sững sờ, sau đó lạnh nhạt nói: “Cô lại đến làm gì?”

Đã bị phát hiện, Lý Doanh không giấu giếm nữa, nàng hít sâu một hơi, bước vào thư phòng: “Thôi Tuần, hẳn ngươi biết một người tên Thịnh Vân Đình?”

Chiếc bút đầu chim sẻ trong tay hắn trượt khỏi ngón tay, rơi xuống tờ giấy trắng, mực đen bắn tung tóe lên giấy. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng hành động vô thức đó đã tố cáo sự chấn động trong lòng. Hắn chăm chú nhìn nàng, từng chữ rời rạc vang lên: “Cô… làm sao biết Thịnh Vân Đình?”

“Ta gặp y rồi.” Lý Doanh ngừng lại một lát, “Hồn phách của y.”

”Không phải hồn phách của huynh ấy đã được đưa vào Vong Tử Thành rồi sao?”

“Có chút biến cố. Mãi đến hôm nay mới bị đưa về đó.” Lý Doanh nhếch môi châm biếm: “Thôi Tuần, ngươi không tò mò sự cố đó là gì sao? Hay là ngươi đã trở nên nhẫn tâm đến mức quên cả cố nhân rồi?”

Những ngón tay của Thôi Tuần bắt đầu siết chặt lấy tờ giấy trắng trên bàn, tờ giấy trong tay hắn từ từ biến dạng, đầu ngón tay đã dần tái đi. Có vẻ như hắn không dám hỏi, không muốn nghe đáp án ấy, nhưng cuối cùng vẫn cất giọng khàn khàn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Doanh không trả lời ngay, thay vào đó, nàng hỏi thẳng điều canh cánh bấy lâu nay: “Thôi Tuần, ngươi bắt Vương Nhiên Tê, không phải vì muốn điều tra vụ án cho ta, mà là vì Thịnh Vân Đình đúng không?”

Thôi Tuần không nói lời nào, tức là ngầm thừa nhận. Lý Doanh đã đoán đúng. Lòng nàng lúc này khó nói rõ là cảm giác gì, nàng từng nghĩ Thôi Tuần thật lòng giúp nàng điều tra vụ án, thậm chí không ngại nguy hiểm mà bắt Vương Nhiên Tê, nhưng hóa ra ngay từ đầu, tất cả những gì hắn làm không phải vì nàng.

Nàng cảm thấy lòng mình thêm lạnh lẽo, nỗi căm hận đối với hắn càng sâu đậm hơn. Nàng cười khẩy: “Nhưng nhìn ngươi bệnh thế này, chắc hẳn là vì chưa kịp hỏi ra chân tướng, Vương Nhiên Tê đã bị thiêu chết, nên ngươi mới tức giận đến phát bệnh chứ gì?”

Thôi Tuần vẫn không nói gì, sắc mặt ngày càng trắng bệch. Lý Doanh cười khổ: “Có vẻ như ta lại đoán đúng rồi. Vậy ta nên nói gì đây? Mưu tính đủ đường, cuối cùng lại thành công dã tràng sao?”

Đối mặt với lời chế nhạo của nàng, Thôi Tuần cuối cùng cũng lên tiếng, trong giọng nói hắn thoáng hiện vẻ cầu khẩn: “Chuyện giữa ta và cô, quả thật ta có lỗi với cô. Cô muốn giết muốn mắng ta thế nào cũng được, chỉ xin cô cho ta biết, Vân Đình… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giờ phút này, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ đáng thương, Lý Doanh chưa từng thấy hắn như vậy. Hắn luôn lạnh nhạt và kiêu ngạo, ngay cả khi bị người khác hạ nhục trong hội đèn Thượng Nguyên, hắn cũng chỉ lặng lẽ bỏ qua. Lý Doanh thật không thể ngờ rằng hắn cũng có lúc hạ mình thế này.

Không, người này tuy vẻ ngoài như ngọc quý, nhưng trong lòng lại độc hơn cả rắn rết!

Bàn tay giấu trong tay áo của Lý Doanh lại siết chặt lấy vết móng tay đứt, cơn đau nhói làm nàng run rẩy, ánh mắt cũng thêm sáng rõ. Nàng nhìn Thôi Tuần, cất giọng đều đều: “Ta đã hứa với Thịnh Vân Đình thì sẽ không nuốt lời. Sáu năm trước, Thiên Uy quân bị bao vây, Thịnh Vân Đình tuân lệnh Cố soái, đến Trường An cầu viện. Khi đến trạm dịch Trường Lạc, y bị Trung lang tướng Thẩm Khuyết và Vương Nhiên Tê lừa vào trạm, bị chém chết tại chỗ. Sợ oan hồn của y quay về báo thù, Vương Nhiên Tê dùng bùa trấn hồn phong ấn linh hồn y lại suốt sáu năm trời.”

Tờ giấy trắng trong tay Thôi Tuần đã bị vò nát, sắc mặt hắn trắng bệch như ma quỷ, lồng ngự.c phập phồng dữ dội, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, như thể đang cố kìm nén nỗi đau đớn trong lòng. Lý Doanh chậm rãi nói tiếp: “Giờ thì Vương Nhiên Tê đã chết, và Thịnh Vân Đình…”

“Linh hồn của Thịnh Vân Đình cuối cùng cũng thoát khỏi sự giam cầm. Sau khi hồn phách ra khỏi cơ thể, việc đầu tiên y làm chính là nhảy lên ngựa, nhanh như sao băng, thúc ngựa chạy thẳng về Trường An. Tất cả chỉ để báo tin mà Cố soái đã ủy thác lên Thánh nhân, cầu xin phát binh cứu thoát năm vạn quân Thiên Uy đang bị vây khốn.”

Lý Doanh vừa dứt lời, trong thư phòng lại rơi vào sự im lặng đáng sợ. Thôi Tuần không nói gì, nét mặt không thay đổi nhiều so với trước, chỉ có hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Lý Doanh bỗng nhiên cảm thấy thất vọng. Nàng tự cười khổ, nghĩ thầm rằng, có lẽ Thịnh Vân Đình đã nhìn nhầm người. Cái gì mà anh hùng hào kiệt Thiên Uy quân? Trái tim của Thôi Tuần, qua bao năm làm ác quan, đã trở nên cứng rắn như sắt đá, đến nỗi ngay cả cái chết bi thảm của cố nhân cũng không đáng cho hắn một tiếng thở dài.

Thất vọng tràn trề, nàng không biết liệu có nên tiếp tục nói cho Thôi Tuần những lời Thịnh Vân Đình căn dặn hay không. Điều mà Thịnh Vân Đình coi trọng, có lẽ Thôi Tuần chẳng hề bận tâm. Nhưng dù hắn không để tâm, nàng đã hứa với Thịnh Vân Đình, thì vẫn phải nói.

Lý Doanh khẽ mấp máy môi, chuẩn bị cất tiếng thì bất ngờ thấy Thôi Tuần phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ tờ giấy trắng trên bàn.

Nàng lập tức sững sờ, những lời định nói đều bị chặn lại nơi cuống họng.

Mãi sau nàng mới run run hỏi: “Này… ngươi… ngươi không sao chứ?”

Máu thấm đầy trên vạt áo và mu bàn tay Thôi Tuần. Hắn ngây dại nhìn tờ giấy trắng đẫm máu, chính giữa viết một chữ “Trung” rõ ràng, giờ đây nhuốm đỏ tựa như bị rạch ngang bởi vết thương chí mạng.

Lý Doanh thử thăm dò gọi hắn lần nữa: “Thôi Tuần… Thôi Tuần?”

Hắn ngẩng đầu, đôi môi còn vương vệt máu đỏ sẫm, nổi bật trên gương mặt tái nhợt như tuyết lạnh đầu đông. Vài lọn tóc đen rối rũ xuống, tựa như đóa chu sa rơi rụng trên tuyết trắng. Khung cảnh trước mắt tưởng chừng phàm tục, nhưng trong khoảnh khắc ấy, lòng Lý Doanh bỗng xao động, cảm thấy cảnh tượng trước mặt còn thê lương hơn cả những cánh hoa Mạn Châu Sa đỏ rực nở rộ trên con đường sinh tử, và tuyệt vọng hơn cả ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Nàng gọi tên hắn thêm vài lần, cuối cùng Thôi Tuần cũng tỉnh lại. Hắn run rẩy vươn tay lấy chiếc khăn lụa bên cạnh, nhưng ngón tay run đến mức gần như không thể nắm lấy khăn. Sau vài lần cố gắng, hắn mới miễn cưỡng cầm được khăn và bắt đầu lau chữ “Trung” bị vấy máu. Tuy nhiên, máu đã thấm qua giấy, không thể nào xóa sạch. Cuối cùng, tờ giấy bị rách, và hắn đứng ngẩn ngơ nhìn mảnh giấy rách nát.

Hắn nhìn chăm chú vào tờ giấy rách ấy hồi lâu. Lý Doanh không dám gọi thêm nữa. Cuối cùng, Thôi Tuần cũng lên tiếng, giọng hắn run rẩy đến mức không thể kiểm soát. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Thôi Tuần mất kiểm soát đến vậy, hoàn toàn khác hẳn với con người lạnh lùng, kiêu ngạo mà nàng từng biết.

Giọng hắn khàn đặc, hỏi nàng: “Vân Đình còn nói gì nữa không?”

Lý Doanh cố gắng trấn tĩnh: “Y nói… Thẩm Khuyết và Vương Nhiên Tê đã giết y, điều đó chứng tỏ việc Thiên Uy quân bị diệt vong có oan khuất. Y nói rằng năm vạn Thiên Uy quân giờ chỉ còn lại một mình ngươi. Y mong ngươi rửa sạch oan khuất, trả lại công bằng cho họ.”

Rửa sạch oan khuất… trả lại công bằng…

“Quân Thiên Uy, làm mất thành, mất đất, Thánh nhân hạ lệnh tịch biên gia sản, không cho phép thu xác, không cho phép chôn cất.”

“Mẫu thân của Tào Ngũ lang đã qua đời.”

“Là vì không chịu nổi nhục, đã tự treo cổ mà chết.”

Trước mắt Thôi Tuần dường như hiện ra bản danh sách dài dằng dặc của các gia quyến Thiên Uy quân. Những cái tên đã bị bút đỏ gạch bỏ dần dần càng nhiều thêm. Trái tim hắn như bị một lưỡi dao vô hình đâm xuyên qua. Mỗi nhịp đập đều đau đến nỗi hắn gần như nghẹt thở. Cơn đau làm khuôn mặt hắn càng thêm trắng bệch như giấy. Hai tay hắn nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vệt máu đỏ. Giọng hắn khản đặc hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”

“Còn nữa… Y nói rằng con đường phía trước gian truân, toàn bộ tướng sĩ Thiên Uy quân đều … quỳ tạ ngươi.”

“Quỳ tạ?” Thôi Tuần ngơ ngác lặp lại hai chữ ấy: “Quỳ tạ… quỳ tạ…”

Lòng bàn tay của hắn đã bê bết máu, mặc cho móng tay cắm sâu thế nào, hắn cũng đã tê dại đến mức không còn cảm giác đau đớn. Khi nỗi đau thể xác không thể làm giảm bớt nỗi đau trong lòng, đôi vai của hắn bắt đầu run lên không kiềm chế được. Hắn cắn chặt răng, nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt chảy ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên gương mặt trắng bệch như hồn ma của hắn.

Lý Doanh không tin nổi mà mở to mắt. Thôi Tuần, hắn đang khóc ư?

Vị quan tàn nhẫn khét tiếng, nịnh thần hà khắc vô tình, cũng có thể khóc sao?

Nhưng Thôi Tuần, quả thật đang khóc.

Hắn khóc mà không phát ra tiếng, chỉ nghiến chặt răng. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên gò má tái nhợt, rơi xuống tờ giấy gai trắng. Máu và nước mắt hòa quyện vào nhau, không thể phân biệt đâu là máu, đâu là nước mắt nữa.

Trong lòng Lý Doanh bỗng dậy lên bao cảm xúc hỗn độn, hóa ra Thôi Tuần cũng biết khóc.

Nàng từng căm ghét hắn vô cùng, nhưng giờ đây sự căm hận ấy dần bị lu mờ bởi nỗi kinh ngạc. Bên cạnh đó, nàng còn cảm nhận được một chút thương cảm dành cho Thôi Tuần, đến nỗi suýt quên đi ý định báo thù của mình.

Khi nàng còn đang bàng hoàng, Thôi Tuần chậm rãi cất tiếng: “Vân Đình có nói cho cô về nơi đặt xác của huynh ấy không?”

Lý Doanh chợt nhớ lại kế hoạch báo thù đã chuẩn bị sẵn. Nàng giấu đi sự thương hại trong lòng, từ tốn gật đầu.

“Ở đâu?”

Lý Doanh đáp: “Ta sẽ không nói cho ngươi.”

Thôi Tuần nhìn nàng bằng vẻ không tin nổi: “Cô nói gì?”

“Ta nói, ta sẽ không nói cho ngươi.”

Thôi Tuần tức giận vô cùng. Dù thân thể hắn yếu ớt vì bệnh tật, nhưng trong cơn phẫn nộ, hắn lảo đảo đứng dậy, bước từng bước tiến sát đến trước mặt nàng. Lý Doanh hoảng sợ lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường thoát.

Thôi Tuần căm phẫn nhìn nàng: “Xác của Vân Đình ở đâu?”

“Ta đã hứa với Thịnh Vân Đình rằng sẽ nói cho ngươi, nhưng không phải bây giờ.” Lý Doanh nhanh chóng thốt ra câu đã chuẩn bị sẵn. “Ngươi đã lừa ta một cách trắng trợn, ta cần ngươi phải trả giá. Ngươi đã hứa với ta sẽ điều tra vụ án, giờ ta muốn ngươi thực hiện lời hứa đó. Khi tìm ra hung thủ thật sự, ta sẽ cho ngươi biết xác của Thịnh Vân Đình nằm ở đâu.”

Cơn giận của Thôi Tuần đạt đến đỉnh điểm. Bất ngờ, hắn siết chặt cổ nàng: “Ta hỏi lần cuối, xác của Vân Đình ở đâu?”

Lý Doanh nghẹt thở, nhưng lại bật cười: “Ta đã là một hồn ma, chẳng lẽ ngươi có thể giết ta lần nữa sao? Nực cười!”

Thôi Tuần sững sờ, buông tay ra, để nàng rơi xuống và ho sặc sụa. Nàng cảnh giác nhìn hắn, nhưng hắn lại bỗng bật ra một tiếng cười thê lương, từ từ quỳ xuống: “Ta cầu xin cô, hãy nói cho ta biết xác của Vân Đình ở đâu.”

Lý Doanh hoàn toàn sững sờ, ngơ ngác nhìn Thôi Tuần cúi đầu quỳ trước mặt mình. Từ lúc nàng quen biết hắn, chưa bao giờ nàng thấy hắn quỳ lạy. Dù là một kẻ gian tà mang đầy tội ác, nhưng hắn luôn giữ lưng thẳng như tre trúc, thà gãy chứ không chịu khuất phục. Nhưng giờ đây, chỉ vì một nơi chôn xác mà hắn lại quỳ xuống cầu xin nàng?

Lý Doanh há hốc miệng, không thể nói nên lời.

Thôi Tuần cất tiếng van lơn: “Xin cô, hãy nói cho ta.”

Lý Doanh bừng tỉnh, nhớ lại cảnh mình suýt bị quỷ sai bắt ở Địa phủ, nhớ đến cảnh tượng tàn nhẫn ở dòng sông Nại Hà khi những bóng hồn bị chia nhau nuốt chửng. Nàng nhớ lại lời người lái đò từng nói: “Hắn không phải người tốt.” Ý chí nàng cứng rắn trở lại, lạnh lùng nói: “Thôi Tuần, ngươi không phải người tốt, ta sẽ không nói cho ngươi. Khi nào ngươi giúp ta bắt được hung thủ thật sự, ta sẽ nói.”

Thôi Tuần tuyệt vọng cúi đầu. Hắn quỳ trước mặt nàng, trên gương mặt đầy máu và nước mắt, lòng bàn tay rướm máu loang lổ. Trông hắn thật khốn khổ. Sinh mệnh hắn gắn liền với Thái hậu, trong mắt người đời, hắn chẳng khác gì một con chó trung thành dưới chân bà. Nếu con chó này dám quay lại cắn chủ, kết cục sẽ thảm khốc đến nhường nào, ai cũng hiểu rõ.

Lý Doanh cũng biết điều đó. Đúng lúc nàng tưởng rằng Thôi Tuần sẽ không vì một cái xác mà từ bỏ tất cả, hắn bỗng nhiên lẩm bẩm: “Được, ta đồng ý.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.