Vương Nhiên Tê dẫn theo một đoàn người, rầm rộ tiến về Tây Minh Tự lễ Phật. Trong xe ngựa, bà ta cầm chuỗi Phật châu làm từ gỗ tử đàn, miệng lẩm nhẩm sáu chữ của chú Đại Minh. Trên vách xe dán đầy bùa trừ tà màu vàng, các đạo sĩ và hòa thượng cầm pháp khí bao quanh xe chặt như nêm, không để lọt kẽ hở. Vương Nhiên Tê vừa tụng “Án ma ni bát mê hồng,” chỉ mong mau chóng đến chùa Tây Minh, rồi nhờ phương trượng triệu tập toàn bộ cao tăng làm pháp sự, giúp bà ta trừ tai giải nạn.
Đang niệm kinh, xe đi đến một đoạn đường nhỏ thì bất ngờ dừng lại. Vương Nhiên Tê cảnh giác mở mắt, hỏi: “Xuân Đào, sao lại dừng xe?”
Bên ngoài, giọng Xuân Đào run rẩy: “Phu nhân… có người… có người chặn đường…”
Vương Nhiên Tê nổi giận. Ở thành Trường An này, ai ăn gan hùm mật gấu mà dám chặn một người đường đường là Kim Thành quận phu nhân như bà ta? Bà ta vén rèm xe, nhưng vừa thấy thân ảnh mặc quan bào đỏ sẫm ngồi trên ngựa với dung mạo rạng rỡ, bà ta liền sững người.
Thôi Tuần dẫn theo một nhóm vũ hầu của Sát Sự Thính, thần sắc lãnh đạm, chậm rãi nói: “Có một vụ án, mong Kim Thành quận phu nhân đi theo ta một chuyến.”
Vương Nhiên Tê kinh ngạc, rồi giận dữ quát: “Thôi Tuần, ngươi có biết ta là Kim Thành quận phu nhân được Thánh nhân sắc phong hay không? Ngươi là thứ gì mà dám bắt ta?”
“Ta đích thực chẳng là thứ gì cả,” Thôi Tuần lạnh lùng đáp, “Nhưng theo ý chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321892/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.