Hồ sen, chàng thanh niên tuấn mỹ như đóa sen, khoác hạc bào đen tuyền, Địa phủ u ám rợn người, bia mộ trên Lạc Nhạn Lĩnh, cùng người lái đò chống sào đứng trên sông Nại Hà, từng cảnh tượng lần lượt hiện lên trước mắt nàng. Nàng há miệng, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào. Đôi mắt ngây dại nhìn chàng Trạng nguyên đang say ngủ trước mắt, để rồi bất giác, nàng ôm chặt lấy chàng, từng giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài nơi khóe mi. Rốt cuộc, nàng bật khóc thành tiếng.
Có lẽ bị nước mắt nàng làm bỏng rát, hoặc cũng có thể vì nghe thấy tiếng nức nở, Thôi Tuần chậm rãi mở mắt. Hắn ngẩn ngơ nhìn Lý Doanh: “Minh Nguyệt Châu, sao nàng lại khóc?”
Lý Doanh ôm chặt hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nghẹn ngào không ngừng: “Thập Thất lang, Thập Thất lang…”
Thôi Tuần khẽ đáp: “Ta ở đây.”
Thế nhưng, ký ức tiền kiếp và hiện tại đan xen khiến Lý Doanh trong thoáng chốc cứ ngỡ mình vẫn đang còn chìm trong mộng mị. Nàng sợ, sợ rằng chỉ cần nới lỏng vòng tay, Thôi Tuần sẽ lại biến mất. Sợ rằng trước mặt nàng lại một lần nữa hiện lên tấm bia đá lạnh lẽo kia.
Thế nên, nàng chỉ ôm chặt lấy hắn, thế nào cũng không chịu buông tay. Thôi Tuần dần nhận ra sự khác lạ của nàng: “Minh Nguyệt Châu, nàng sao vậy?”
Lý Doanh nấc nghẹn: “Ta sợ.”
“Sợ gì cơ?”
“Ta sợ ta vừa buông tay, chàng sẽ không còn nữa.”
“Sao ta có thể biến mất được chứ?”
Thôi Tuần an ủi nàng, bàn tay vỗ về lên tấm lưng mảnh mai: “Minh Nguyệt Châu, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1718486/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.