Bạch Khôn Nguyên mặc một quần áo hàng ngày, tùy ý mà lại phong độ. Đây là phong vận mà chỉ có người con trai trưởng thành mới có, hiển nhiên Linh Tố có vẻ xa lạ. Cô quen biết các nam sinh, người tốt nhất cũng chỉ giống như Hứa Minh Chính, sạch sẽ nhẹ nhàng mà thôi.
Bạch Khôn Nguyên hỏi Đồng Bội Hoa: “Bội Hoa, vị này là?”
“Đây là Thẩm tiểu thư, đến để quyên tiền.”
Duy trì lời nói dối không đến 1 phút, liền khinh địch mà bị đánh vỡ. Linh Tố không thể khống chế cảm giác thiêu đốt trên mặt. Cô sống mười bảy năm, đây là lần đầu tiên cảm giác được quẫn bách kích động như thế, hận không thể lập tức biến mất ở trước mặt người khác.
Bạch Khôn Nguyên chú ý tới, hỏi một cách ý vị: “Quyên tiền? Cô muốn quyên cái gì?”
Đồng Bội Hoa nói: “Trước kia dì đã nói qua, tính đem một ít sách và quần áo của Lâm Lang quyên góp…”
“Không được!” Thần sắc buồn bực của Bạch Khôn Nguyên trở thành hư không, quyết đoán phủ định: “Di vật của Lâm Lang ai cũng không được động vào, muốn quyên thì ký chi phiếu đi!”
Linh Tố cùng Đồng Bội Hoa đều kinh ngạc. Linh Tố chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt đã đủ cao để có thể luộc trứng gà, mồ hôi đã rịn trên lưng. Cô cảm thấy hối hận trước đó chưa từng có vì hôm nay mình tới đây.
Sắc mặt Đồng Bội Hoa cũng không tốt, cô ta uyển chuyển nói: “Khôn Nguyên, đó là ý tứ của dì. Anh cũng không muốn thấy bà nhìn vật mà nhớ người chứ?”
Ngữ khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-vo-minh/71044/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.