Hơi thở ngột ngạt khó chịu bao trùm lấy hô hấp của nàng, hết lần này đến lần khác, hòa quyện với nhiệt độ cơ thể và khí tức thuộc về đối phương. Giây tiếp theo, hơi ấm ập đến, thực tại liền sụp đổ.
Dung Nhân bị bịt mắt, hai tay bị túm lấy ấn lên đầu. Cảm giác mất đi ánh sáng thật sự khó chịu. Nàng vô thức nâng cằm lên, mờ mịt ngửa đầu. Đường cong mỏng manh nơi yết hầu của nàng thon dài tuyệt đẹp, trắng như sứ.
Một lúc sau, giọng nàng lạnh lẽo, trầm thấp hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Ôn Như Ngọc nhìn xuống nàng, cúi xuống, áp sát mặt nàng, gần như mũi chạm mũi, thiếu chút nữa đã chạm môi.
Dung Nhân không nhìn thấy, nhưng nàng cảm nhận được rõ ràng.
Màn đêm buông xuống, trống trải và im lặng, khung cảnh xung quanh thanh bình. Ngọn đèn đường đơn độc chiếu sáng từ xa, những tán cây rậm rạp đổ bóng dài xiêu xẹo dưới ánh trăng.
Âm thanh xào xạc.
Những âm thanh nhẹ nhàng được khuếch đại vô tận trong bóng tối: vải cọ vào ghế sofa, lá cây nhẹ đung đưa, còn có âm thanh khác nhỏ đến gần như không nghe rõ, đều bị màn đêm mờ ảo che lấp. Cửa hàng dọc theo con phố bên ngoài khu nhà lúc này đã hoàn toàn đóng cửa, một lúc lâu mới có một chiếc xe chạy qua.
Trăng tròn giờ đã bị mây đen che khuất, hoàn toàn bao phủ, nuốt chửng cái bóng trên mặt đất.
Rõ ràng là bị che mắt, nhưng Dung Nhân không nghe thấy bất kỳ tiếng động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-xuan-den-muon-thao-tuu-dich-khieu-hoa-tu/2968806/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.