"Chỉ là tuỳ tiện tâm sự mà thôi," Ôn Như Ngọc nói như thật. "Tìm chuyện gì đó để nói, nếu không sẽ ngượng ngùng, em sẽ không ở lại đây với tôi nữa."
Dung Nhân tiếp tục: "Đêm khuya trên núi, tôi không quen ai khác, cũng chẳng có nơi nào khác để đi."
"Carlotta và mọi người đều tìm em, họ rất thích em."
"Có sao?"
"Nhân duyên của em rất tốt."
"Cũng tạm."
Mặt đối mặt, gần đến nỗi nghiêng người lại gần hơn một chút môi liền gần như chạm vào nhau.
Hai người có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau, ấm áp và nóng bỏng, giống như sẽ chảy xuống cổ họng đến trái tim, hòa quyện vào xương tủy và máu, chảy qua tứ chi... Cảm giác hơi ngứa ngáy, giống như bị càu nhẹ nhàng, chậm rãi.
Cả hai đều không né tránh, đối mặt trực diện với nhau, Ôn Như Ngọc đứng ở phía trước. Xung quanh mờ ảo, trăng sao ẩn hiện trong mây, tường cao che khuất ánh sáng rực rỡ từ biệt thự phía sau. Cho nên, cả hai đều không thể nhìn rõ mặt nhau, cảm thụ vào sự va chạm.
Ngay cả khi đứng gần nhau, không có bất kỳ động tác nào, bầu không khí mơ hồ vẫn lơ lửng và lan tỏa, vị rượu đọng lại giữa môi và răng, kèm theo sự phập phồng của lồng ngực, sự hung hăng ngày càng mạnh mẽ, quấn chặt lấy họ, trói buộc họ với nhau không thể tách rời.
Dung Nhân ngả người ra sau, hơi thở của nàng nặng nề hơn vì áp lực của Ôn Như Ngọc. Bàn tay trên eo nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-xuan-den-muon-thao-tuu-dich-khieu-hoa-tu/2968836/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.